Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 1355 - Chương 1218: Thần Thông Bất Khả Tư Nghị

Quoc vuong van tue Full
Chương 1218: Thần Thông Bất Khả Tư Nghị
 

- Được rồi, nắm bắt thời gian, chúng ta tiếp tục đi thôi.

Làm xong hết thảy đây, Tôn Phi dường như không có việc gì xảy ra, vỗ vỗ tay, vẫy vẫy tay mới mọi người phía sau đã sợ đến triệt để ngây người, tiếp tục đi xuống tầng nhà, bởi vì cung ứng điện bị gián đoạn, không thể đi thang máy, vì vậy tốc độ mọi người rất chậm.

Từ mái nhà tầng một trăm đi xuống tầng mười sáu thì hao tốn tròn một giờ.

Dọc theo đường đi, Tôn Phi biểu hiện cực kỳ biến thái, dễ dàng vượt qua hơn trăm trùng tử như là giết gà, điều này làm cho thần sắc đám người Vương Kiến và Giản Khiết thay đổi cực ớn, ban đầu từ lúc khiếp sợ chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Bọn họ biết mình chắc chắn là gặp cao nhân bất khả tư nghị, đi theo bên cạnh người như vậy, tỷ lệ sống sót gia tăng thật lớn, rốt cuộc không cần lo lắng trùng tử tập kích.

- Lẽ nào cái người thanh niên ngoại trừ hết sức cổ quái, kỳ thực phi thường anh tuấn này thật là thần tiên hạ phàm xuống sao?

Mỹ nữ Giản Khiết nhìn bóng lưng tiêu sái của Tôn Phi, trong lòng nhịn không được tạo nên rung động.

Mỗi một nữ nhân đều có một loại tâm tình sùng bái anh hùng.

Nhất là loạn thế như vậy, chỉ có nam nhân cường đại mới có thể mang đến cho các nàng cảm giác an toàn.

- Vẫn còn quá chậm.

Lại đi một trận, mặt Tôn Phi nhăn lại.

Cái tòa nhà này bị hủy hoại quá nhiều, có nhiều chỗ ngay cả cầu thang đều bị đứt đoạn, chỉ có thể cận thận từng li từng tí leo xuống, tốc độ của đoàn người quá chậm.

Hơi suy nghĩ một chút, Tôn Phi phóng xuất ra tinh thần lực, sau khi xác nhận trong tòa cao ốc này không còn người sống sót nào khác, dứt khoát đưa tay lên, một cỗ thần lực vô hình đem mọi người bao vây lại, trực tiếp từ trong cửa sổ đã hỏng bay ra ngoài, thong thả hướng phía mặt đất rơi xuống.

- Trời ạ, chúng ta đang bay lên…

- Thật là thần tiên a!

- Cứu mạng a, ta sợ độ cao!

May là đám người Vương Kiến gan lớn, thế nhưng cũng thiếu chút nữa bị bất thình lình rơi tự do mà dọa cho phát ngốc.

Có một hai người nhịn không được mà lớn tiếng hét lên.

Âm thanh phá vỡ đường phố trống trải vắng vẻ, nhất thời đưa tới chú ý của đám trùng tử, ngay sau đó xa xa truyền đến âm thanh trùng tử hoa hoa lạp lạp chạy tới, lượng lớn trùng tử bị hấp dẫn đến nơi này, từ xa nhìn lại như là thủy triều hắc sắc bắt đầu khởi động.

- Đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích!

Rơi xuống mặt đất, Tôn Phi chỉ một ngón tay, từ chỗ mọi người đứng vẽ ra một cái vòng tròn lớn đạm kim sắc, đem đám người Vương Kiến và Giản Khiết bảo hộ trong đó, chính mình xoay người hướng về phía một cửa hàng quần áo thể thao đi tới.

Người mặc trường bào ở đây có chút quái dị, có lẽ trước tiên nên thay quần áo hiện đại, đã bao lâu thời gian không có mặc qua trang phục trên địa cầu rồi? Tôn Phi vẫn còn miên man hoài niệm.

- Không muốn, thần tiên, không muốn bỏ lại chúng ta…

Giản Khiết kinh hãi, muốn chăm chú đuổi theo.

Thế nhưng một cỗ lực lượng nhu hòa đưa cô ta đẩy trở về.

Tiếp theo thân hình Tôn Phi chỉ là chợt lóe đã triệt để tiêu thất ngay trước mắt.

Mà trong nháy mắt tiếp theo, đám trùng tử như thủy triều từ bốn phương tám hướng xông lại, trong tiếng gầm rú điên cuồng trùng giết tới đám người.

- Cứu mạng!

- Chúng ta chết chắc rồi!

- Mẹ…

Một đám kẻ đáng thương bị sợ hãi, thậm chí có người sợ đến tiểu trong quần, Giản Khiết và Vương Kiến muốn chạy cũng không được, mọi người chỉ có thể nhắm mắt lại, đợi đám trùng tử điên cuồng cắn nát.

Thế nhưng rất lâu sau nhưng không có cảm giác thống khổ tê tâm liệt phế như trong tưởng tượng khi bị gai xương sắc bén của đám trùng tử đâm xuyên qua thân thể.

Bọn họ nghi ngờ mở mắt.

Sau đó lại thấy được một màn bất khả tư nghị.

Chỉ thấy một vòng quang diễm kim sắc xung quanh mình chậm rãi lóe ra trên mặt đất, mà những trùng tử đáng sợ chỉ cần thoáng đụng vào quang diễm kim sắc, giống như là ma cà rồng bị mặt trời chói chang chiếu xạ, trong nháy mắt hóa thành tro bụi, cốt chất đủ để chống đỡ đạn pháo cũng trở nên yếu đuối như giấy, trong nháy mắt nát bấy tiêu thất…

Mọi người đều là bất khả tư nghị há to miệng nhìn.

Đây…quả thực chính là tiên thuật a!

Bất khả tư nghị!

Trong một mảnh nghẹn họng trân trối nhìn, trùng tử cuồn cuộn không ngừng giống như là thiêu thân lao vào lửa, từng con điên cuồng gào thét xông lại, sau đó lại từng con hóa thành khói bụi, theo gió phiêu hốt.

Đây kỳ thực chỉ là tiểu xảo dấu vết quyền ý tinh thần hư không mà thôi.

Lúc trước khi Tôn Phi còn chưa tấn cấp Thần Vương, một đạo quyền ý tinh thần hư không Tôn Phi lưu lại, sau nửa năm thiếu chút nữa hủy diệt toàn bộ hạm đội Barcelona, hôm nay Tôn Phi đã là Thần Vương đỉnh phong, chỉ là vài con trùng tử mà thôi, làm được điểm này quả thực là dễ như trở bàn tay.

Đám người Vương Kiến nhìn tảng lớn trùng tử tiêu thất, không biết nên nói gì.

Giây lát, Tôn Phi ăn mặc một thân quần áo thể thao hắc sắc, chân đi giày thể thao, chậm rãi đi trở về.

Nơi hắn đi qua, tảng lớn trùng tử tiêu thất dường như hạt cát sụp xuống.

- Được rồi, đi thôi.

Tôn Phi đã sớm dùng tinh thần lực phân hình toàn bộ thành phố, trên cơ bản đã biết chỗ sào huyệt ngầm của mấy đại trùng tộc, bất quá những trùng tử này giết bất tận, rất có thể sẽ lại xuất hiện lần thứ hai, trước khi làm rõ quy luật sinh sôi nảy nở của đám trùng tử, Tôn Phi vẫn là quyết định mang theo những người sống sót rời khỏi thành phố này, hoặc là tạm thời tổ kiến một chỗ an toàn cho bọn họ.

Trong mắt mỹ nữ Giản Khiết sáng ngời.

Sau khi Tôn Phi mặc quần áo thể thao vào, càng lộ vẻ tư thế oai hùng hiên ngang, anh tuấn đủ để miểu sát bất luận khuôn mặt một diễn viên nào, thân hình tràn đầy mị lực, tóc dài theo gió tung bay, quả thực chính là nhân vật tới từ manga, tuyệt đối có thể miểu sát hầu hết nữ tử.

Mà đám người Vương Kiến lúc này mới tính là thật sự lĩnh giáo sự cường đại của Tôn Phi, hấp tấp theo sát phía sau Tôn Phi.

Bọn họ rốt cuộc cũng minh bạch, chỉ cần đi theo bên cạnh người trẻ tuổi kia, nhất định sẽ an toàn không chút nguy hiểm.

- Tiếp theo chúng ta đi tới nơi nào?

Giản Khiết tò mò hỏi.

- Tìm một địa phương có thể dung nạp đủ nhiều người.

Tôn Phi mỉm cười nói:

- Ta đột nhiên có một ý nghĩ rất tốt, ta muốn đem toàn bộ người sống sót trong thành phố Bắc Kinh này đều tập trung vào cùng nhau.

Vừa nói thì sự tình kỳ dị xảy ra.

Trong biểu lộ nghẹn họng trân trối nhìn của đám người Giản Khiết, chỉ thấy trong quang diễm ngân sắc lóe ra, từ trong thân thể Tôn Phi cư nhiên lại xuất hiện một cái “Tôn Phi” khác, giống như là phân thân, bất luận là thần thái, hay là quần áo, hay là khuôn mặt mỉm cười như có như không đều giống như đúc Tôn Phi lúc trước.

Đây là…Phân thân?

Mấy người Vương Kiến và Giản Khiết vốn cho là mình đã triệt để miễn dịch với các loại Thần Thông Tôn Phi bày ra, thế nhưng giờ khắc này vẫn là bị hung hăng chấn động một lần nữa.

Cái này cũng chưa hết.

Tiếp theo lại là từng cái phân thân đồng dạng, không ngừng mà từ trong cơ thể Tôn Phi đi ra.

Trong nháy mắt, toàn bộ đường phố ước chừng có một ngàn cái thân ảnh giống Tôn Phi như đúc, căn bản không phân rõ ràng được đâu là chân thân, đâu là phân thân, loại tràng diện này quả thực là quái dị, chấn động đến cực điểm.

Bình Luận (0)
Comment