Đám người Vương Kiến và Giản Khiết trố mắt nhìn, một trong mấy nghìn thân ảnh Tôn Phi phất phất cánh tay, trong lúc đó từng sợi quang diễm hắc sắc lóe ra, trước mắt một trận hỗn loạn, tiếp theo giữa đường chỉ còn lại có một thân ảnh Tôn Phi.
- Thần tiên…Ngài nhất định là thần tiên!
Vương Kiến thất hồn lạc phách thì thào tự nói, vốn là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, hiện tại thế nhưng trong nháy mắt thay đổi thế giới quan.
Mỹ nữ Giản Khiết càng là ánh mắt lóe sáng.
Lấy trạng thái hiện tại, chỉ cần Tôn Phi lộ ra một chút ý đồ, chỉ sợ lập tức cao hứng bừng bừng theo sát Tôn Phi lên giường, còn cho rằng mình chiếm được đại tiện nghi.
Tôn Phi đối với vẻ mặt mấy người như thế đã triệt để quen rồi.
Trên thực tế, hắn cũng không có muốn giấu diếm thực lực của mình, dưới bổi cảnh “Ô Nhiễm Giả” đột nhiên tập kích trái đất, một ít kế hoạch nguyên bản của Tôn Phi đã triệt để đại loạn, hắn cần phải nhanh chóng thay đổi kế hoạch một chút, vì vậy không cần thiết che giấu mà thể hiện ra thực lực của chính mình.
Thần tiên?
Không sai, lấy tiêu chuẩn thực lực của Tôn Phi hiện tại, đích xác có thể xem như là thần tiên trong truyền thuyết của Trung Quốc cổ đại, thậm chí càng muốn cao thâm hơn.
Thân hình chợt lóe liền đi tới trên cao ngàn thước, Tôn Phi nhìn bao quát toàn bộ thành phố Bắc Kinh.
Khắp nơi đều là suy tàn và lụi bại, cao ốc cao chọc trời sụp đổ, trên đường phố ngoại trừ ô tô đâm vào nhau chính là rậm rạp thi thể, túi bóng trắng tung bay theo gió, có nhiều chỗ còn là lửa lớn hừng hực thiêu đốt, trong đường phố có thân ảnh “Ô Nhiễm Giả” lóe ra, trên mặt đất mở ra từng động lớn hắc sắc!
Thoạt nhìn, tất cả dấu hiệu sinh mệnh nhân loại đã triệt để tiêu thất.
Thế nhưng trải qua sự phân hình tinh thần lực, Tôn Phi lại rất rõ ràng, trong các ngóc ngách bí mật trong thành phố này vẫn còn tồn tại ít nhất mấy chục vạn người sống sót, bị sợ hãi và dằn vặt, trong đêm trường hầu như đã định trước không có khả năng đón ánh bình min.
Hiện tại, Tôn Phi muốn thay đổi tất cả.
Hơn một ngàn phân thân, mỗi một tôn đều có một phần mười lực lượng của Tôn Phi, trên cái tinh cầu này tuyệt đối là tồn tại vô địch, bọn họ đến mỗi góc thành phố, đem những người sống sót cứu ra, tập trung đến xung quanh quảng trường Thiên An Môn.
Đương nhiên, còn có một số phân thân bắt đầu nhiệm vụ bắt đầu thanh tiễu “Ô Nhiễm Giả” trong thành phố này, tranh thủ trước khi mặt trời lặn muốn đem mấy tỉ trùng tử trên bề mặt và ngầm dưới thanh phố tiêu diệt sạch sẽ.
Tôn Phi bay trên trời cao bao quát một trận, tinh thần lực từng lần phân hình, đột nhiên nhận ra ở ngầm dưới đất cách hơn hai mươi km về phía tây, tồn tại một cỗ ba động tinh thần lực kỳ dị, tựa hồ có liên quan đến “Ô Nhiễm Giả”.
Trong nháy mắt tiếp theo, hắn đi tới mặt đất.
- Ta có chút việc, phải rời đi một trận, các ngươi đợi ở chỗ này, ta đã thiết trí cấm chế xung quanh, trùng tử tới gần trăm mét tất nhiên tiêu tan thành mây khói, không cần lo lắng!
Tôn Phi nói với đám người Vương Kiến và Giản Khiết.
- A…Ngươi…Phải đi?
Thần tình mỹ nữ nóng bỏng Giản Khiết khẩn trương lên, biểu tình lo được lo mất:
- Thần tiên, không bằng ngươi đem chúng ta đi theo đi, ở đây…Ta còn sợ!
Tôn Phi cười cười, nói:
- Tên của ta, là Tôn Phi, sau này các ngươi trực tiếp gọi tên ta là được rồi, địa phương ta muốn đi, so với ở đây còn nguy hiểm hơn, các ngươi tốt nhất vẫn là không nên đi!
Những người khác đều xuất hiện vẻ do dự trên mặt, địa phương bị vị “Thần tiên” trước mắt này nói là nguy hiểm, vậy cũng không phải bọn hắn có khả năng tưởng tượng, thành thành thật thật ở chỗ này đợi đích thật là lựa chọn tốt hơn.
Vương Kiến cũng là xuất thân từ cảnh sát, cắn răng nói:
- Ta có lẽ không giúp đỡ được gì, thế nhưng đối với mọi ngóc ngách thành phố Bắc Kinh đều phi thường quen thuộc, có thể làm người dẫn đường.
Nhãn tình Giản Khiết sáng lên, cầu khẩn nói:
- Ta cũng vậy, mang ta đi cùng đi!
Tôn Phi cũng không muốn tiếp tục kéo dài thời gian, ngẫm lại có một hướng dẫn viên quen thuộc địa hình cũng tốt, lập tức trên thân tuôn ra một đoàn kim sắc dày, bao lấy hai người Vương Kiến và Giản Khiết, quang diễm chợt lóe, trong nháy mắt tiêu thất tại chỗ.
Còn lại mấy người, trong mắt đều lộ ra thần sắc hâm mộ và hối hận.
Nếu như vừa rồi thái độ của bọn họ kiên quyết một chút, lựa chọn tiếp tục đi theo bên cạnh Thần tiên, có lẽ chẳng những không có nguy hiểm, còn có thể nhận được không ít chỗ tốt đi?
Đáng tiếc, cơ hội chỉ có một lần.
Bọn họ, đã bỏ lỡ!
…
…
Trong thành phố Bắc Kinh, lúc này mới không đến một tuần thời gian đám trùng tử làm bá chủ, tàn sát vô tình, gai xương sắc bén và kiên cố của chúng nó đã phá hủy hầu như tất cả.
Rất nhiều người sống sót vạn phần sợ hãi, xuyên qua khe hở chỗ tránh nạn, bất khả tư nghị nhìn thấy, một người thanh niên mặc quần áo thể thao đang truy sát trùng tử đông nghẹt như kiến!
Quang mang hy vọng chiếu vào lòng bọn họ.
Mà cùng lúc đó, đám trùng tử rốt cuộc cũng bắt đầu lùi bước, tựa hồ là nhận được mệnh lệnh gì, giống như thủy triều tiêu thất trên mặt đất, chui vào huyệt động sâu thẳm mà lúc trước chúng nó đào bới ra, biến mất trên bề mặt trái đất.
Cùng một thời gian, ba người Tôn Phi, Giản Khiết và Vương Kiến xuất hiện ở trước một cửa động sâu thẳm tỏa ra hàn khí.
- Chính là chỗ này, ba động tinh thần lực bên trong càng ngày càng rõ ràng, ở đây hẳn là chỗ chỉ huy của đám trùng tử, có trùng tộc cao cấp tồn tại!
Tôn Phi quay đầu nói với hai người nói:
- Cẩn thận một chút, phía dưới có lẽ sẽ có rất nhiều kỳ quái gì đó xuất hiện.
Lời còn chưa dứt.
Giản Khiết và Vương Kiến chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đen kịt, đã tiến vào trong tới huyệt động.
Trên thân Tôn Phi nở rộ từng sợi quang diễm kim sắc nhu hòa, đuổi hắc ám và hàn lãnh đi, đi ở phía trước, thâm nhập dọc theo huyệt động thô ráp đường kính đại khái hơn hai thước.
Giản Khiết và Vương Kiến nín thở ngưng thần, chăm chú theo sát sau người Tôn Phi.
Ở đây hẳn là thông đạo gần đây mới do đám trùng tử dùng gai xương và nanh vuốt cứng rắn mở ra, rộng rãi như là động ngầm, đầy rẫy vị đạo bùn đất, mặt thạch bích thô ráp, còn dính một ít dịch thể màu nâu tanh hôi, từng đợt nhúc nhích, từng trận gió lạnh gào thét mà tới, có vẻ vô cùng kinh khủng.
Giản Khiết cảm thấy giống như là vô số con kiến thật lớn đi lại trong huyệt động, nếu không có Tôn Phi ở trước dẫn đường, vô số ngã ba đủ để cho mình và Vương Kiến triệt để mê thất ở trong đó.
Tôn Phi cũng không nóng vội, đi rất chậm.
Hắn thường thường sẽ dừng lại, quan sát cấu tạo và phương thức mở ra dũng đạo, nỗ lực từ nơi mê cung ngầm rắc rối phức tạp này tìm kiếm được một ít quy luật của đám trùng tử.
Tôn Phi xem ra, giải quyết đám trùng tử trên địa cầu cũng không bất kỳ vấn đề.
Chân chính khiến hắn lo lắng chính là, nếu trên địa cầu có trùng tử tồn tại, vậy đại lục Azeroth hiển nhiên cũng có khả năng một lần nữa bị “Ô Nhiễm Giả” tập sát, về lần hội đàm trên bầu trời thành Meazza kia, hiện tại hắn cũng bắt đầu hoài nghi mình đã bỏ qua chi tiết cực kỳ quan trọng nào đó.
Là lão giáo hoàng Stabile đang nói dối?
Hay là bản thân Stabile cũng không rõ kết quả chiến đấu chân chính của Thần Ma ngàn năm trước?
Đương nhiên, không xong nhất chính là, mặc kệ khả năng nào, tương lai đại lục Azeroth đều trở nên phi thường không ổn, trước tiên Tôn Phi muốn tìm được Ernst - giáo hoàng tiền nhiệm thú nhân tộc, cũng là Chung Đại Tuấn, biết rõ ràng căn nguyên vấn đề.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến từng đợt tiếng vang rung động.