Quan quân trẻ tuổi bất khả tư nghị thấy, rậm rạp quái vật phi hành như con chuồn chuồn to lớn đột nhiên như là đọng lại trong không trung, không cách nào tới gần phòng tuyến, mà sau một khắc, đột nhiên mỗi con quái vật đều bang bang bạo liệt ra giống như là pháo hoa, huyết nhục văng ra, trong nháy mắt toàn bộ đều hóa thành chùm huyết vụ từ trong không trung rụng xuống.
- Chuyện gì xảy ra?
Quan quân trẻ tuổi và tất cả binh lính trên tường thành đều kêu lên sợ hãi.
Trong nháy mắt tiếp theo, trong bầu trời rủ xuống một đoàn kim quang, mơ hồ có thể thấy được mấy thân ảnh ẩn hiện trong đó, theo đoàn người tới gần, bóng người càng ngày càng rõ ràng, dẫn đầu là một thanh niên mặc quần áo thể thao màu đen, bên cạnh đứng vài người, còn có ba, bốn đầu quái vật chuồn chuồn thật lớn vẫn không nhúc nhích ở bên cạnh kim quang.
- Đây là…
Quan quân trẻ tuổi nuốt nước miếng, không cách nào tiêu hóa được một màn thấy trước mắt.
Nhân loại biết bay?
Rốt cuộc là địch hay là bạn?
Ai cũng không thể xác định được.
Tất cả mọi người ngừng hô hấp lại, khẩn trương đến mức lòng bàn tay thấm ra giọt mồ hôi to như hạt đậu.
- Bang bang!
Một ngọn lửa đột nhiên từ trên tường thành đổ xuống, có mấy người lính bởi vì quá mức khẩn trương, chuẩn bị bóp cò.
- Không được nổ súng!
Quan quân trẻ tuổi kinh hãi, vội vàng quát bảo ngưng lại.
Đối diện.
- Nga, đây thật không phải cách thức hoan nghênh hữu hảo gì a.
Âm thanh thoáng mang theo thiện ý trêu chọc, từ trong miệng thanh niên quần áo thể thao hắc sắc truyền ra, những viên đạn bắn ra như ốc sên rơi vào trong đầm lầy, thời điểm đến gần mười thước quanh thân thể thanh niên liền không thể tiến lên được nữa, tiếp theo âm thanh lần thứ hai truyền tới:
- Đội trưởng, chớ nổ súng, là ta…Ha ha, được rồi, chỉ đùa một chút thôi, không cần lo lắng, ta không có ác ý, ta tên là Tôn Phi, là một người Trung Quốc.
Lời còn chưa dứt.
Quang diễm chợt lóe, thanh niên quần áo thể thao hắc sắc và sáu, bảy người khác đã rơi xuống đầu tường.
Binh sĩ đầu tường rất ăn ý đẩy ra, đem toàn bộ mấy người Tôn Phi đều vây lại, họng súng đen ngòm nhắm ngay đám người Tôn Phi.
- Đừng nổ súng, là ta, ta là Phó thị trưởng thành phố Bắc Kinh…
Hoảng loạn đầu tiên chính là mấy người trung niên bụng phệ, bị họng súng chỉ vào, thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần, nhưng thật ra hai người Vương Kiến và mỹ nữ Giản Khiết, đi theo bên người Tôn Phi đã gặp qua rất nhiều chuyện bất khả tư nghị, đối với các loại súng ống gì đó, căn bản không có chút cảm giác sợ hãi nào.
- Đừng lo lắng, ta thật là người Trung Quốc, cũng không mang chút ác ý nào.
Tôn Phi mỉm cười giải thích.
Có lẽ hắn một ngụm nói tiếng phổ thông lưu loát khiến quan quân trẻ tuổi buông lỏng cảnh giác, sau ý bảo bọn lính từ từ hạ súng xuống.
- Là ngài giết những trùng tử này…
Quan quân trẻ tuổi tận lực tìm từ ngữ nghe nhu hòa nhất, dù sao phương thức xuất hiện từ trong kim quan trên bầu trời hạ xuống thật sự là quá mức rợn người.
- Không sai.
Tôn Phi gật đầu, đưa tay lên, đem bốn đầu quái vật chuồn chuồn to lớn cuối cùng nhiếp qua, phong ấn trong một quyển trục.
Động tác liên tiếp đây càng làm cho mọi người thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt ra.
Kim quang chợt lóe, bốn đầu quái vật thật lớn biến mất, còn có thứ đồ không tầm thường lóe ra quang diễm, rốt cuộc là cái gì?
…
…
Đại khái sau nửa giờ, Tôn Phi đã được mời đến trong phòng khách được quân đội phòng vệ sâm nghiêm nhất, bốn phía tường đều là tường chống đạn cực kỳ kiên cố, cộng thêm gia cố một tấm thép dày, bốn góc phòng đều có bố trí cameras, mỗi giây đều quan sát tất cả trong phòng.
Tôn Phi ngồi ở ghế salon, buồn chán chờ đợi.
Sau khi nói rõ ý đồ mình đến, thuận tiện đánh chết chí ít mấy chục vạn trùng tử vây bên ngoài căn cứ, Tôn Phi đã trở thành khách quý của quân đội, được mời cung kính đến căn cứ trung tâm thành phố.
Gia hỏa tự xưng là Phó thị trưởng được một chiếc xe quân đội đón đi.
Sau khi được Tôn Phi cho phép, Vương Kiến và mỹ nữ Giản Khiết cũng bị nhân viên trong khu căn cứ đón đi, rất hiều nhiên, quân đội Trung Quốc phi thường cẩn thận, muốn thông qua mấy người này để tra xét thêm tư liệu và tin tức về Tôn Phi.
Lẳng lặng ngồi ở trên ghế salong, Tôn Phi không có một chút biểu hiện không nhịn được nào.
Trên thực tế, hắn hoàn toàn có thể lý giải biểu hiện cẩn thận từng li từng tí của quân đội.
Dù sao Tôn Phi biểu hiện ra năng lực siêu nhiên khiến người ta quá mức sợ hãi, hơn nữa đối với cả dân tộc mà nói, đây chính là chuyện có ý nghĩa hết sức quan trọng.
…
…
- Đồng chí Vương Kiến, trước khi tai nạn bộc phát, anh đã từng là một cảnh sát nhân dân ưu tú, chúng tôi đều rất tin tưởng lời anh nói, nhưng là chuyện này thật sự làm người ta quá mức khó tin, anh có thể đảm bảo, tất cả anh nói đều là mình tự trải qua không?
Trong một gian phòng thủ vệ sâm nghiêm khác, một lão quân nhân đầu tóc hoa râm, sắc mặt ngưng trọng một lần nữa xác nhận.
Trên mặt Vương Kiến lộ ra nụ cười khổ, nhưng lại cực kỳ chắc chắn nói:
- Lưu tướng quân, tôi đảm bảo với ngài, mỗi câu mỗi chữ tôi nói đều là tận mắt nhìn thấy, cũng không phải tin vỉa hè, là thanh niên tên Tôn Phi kia thực sự có lực lượng và thần thông giống như thần tiên trong truyền thuyết, tôi cùng với anh ta từng cùng nhau thâm nhập vào sào huyệt ngầm của trùng tử dưới thành phố Bắc Kinh, đánh chết chí ít vượt quá một tỷ các loại trùng tử, bao gồm một con quan chỉ huy trùng tộc như một núi thịt thật lớn.
Lão tướng quân đầu tóc hoa râm gật đầu, áy náy nói:
- Cậu tiếp xúc với anh ta trước chúng tôi, vì vậy cậu còn phải đợi ở chỗ này một ít thời gian, thứ lỗi.
Vương Kiến nhìn vị lão tướng quân đức cao vọng trọng trước mắt, đứng dậy cúi chào nói:
- Ta nguyện ý phối hợp với chính phủ điều tra tất cả.
Lưu lão tướng quân vỗ vỗ bờ vai của hắn, xoay người đi ra khỏi gian phòng.
Dưới sự dẫn dắt của một người thư ký, Lưu lão tướng quân đi vào thang máy, một đường đến tầng ngầm, mặt tường kim loại, trong không gian thật lớn bóng người mặc quân phục và trang phục thí nghiệm bạch sắc đi tới đi lui, đều đang bận rộn công việc.
Lão tướng quân đi tới chỗ cao nhất trong phòng.
Bên trong đã có hai, ba chục người ngồi.
Trên màn hình điện tử thật lớn chính là hình ảnh Tôn Phi đang kiên nhẫn đợi ở trong phòng khách, ngồi dọc hai bên màn hình chính là những người có quyền lực tối cao còn sống sót sau khi tai nạn ập xuống, có quân nhân, cũng có quan viên cao cấp chính phủ, từng người sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng thảo luận, thấy lão tướng quân tiến đến đều đưa mắt phóng qua.
- Đây là lần thứ mười một tiến hành tra hỏi đối với Vương Kiến, bác sĩ của chúng ta cũng đã tiến hành kiểm tra toàn diện những người mà thanh niên thần bí kia mang tới, bao gồm cả Phó thị trưởng, tất cả dấu hiệu cho thấy, bọn họ phi thường khỏe mạnh, phi thường bình thường, cũng không có dấu hiệu bị người khác thôi miên hoặc là khống chế tinh thần, nói cách khác, tất cả lời bọn họ nói hẳn là sự thực.
Lão tướng quân nói, đem một phần văn kiện điện tử trong tay chia cho mỗi người.
- Đám người Phó thị trưởng cũng không có lý giải nhiều, nhưng thật ra Vương Kiến và cô gái tên Giản Khiết kia thì khác, lời khai hoàn toàn giống nhau như đúc, ở trong miệng bọn họ, cái thiếu niên Tôn Phi này là một thần tiên không gì không làm được…Nghe thật sự bất khả tư nghị, thế nhưng sự thực tựa hồ chính là như vậy, mọi người có thể nhìn qua đoạn video vệ tinh quân đội quay lại được.