Lúc này đám người Lưu lão tướng quân trong phòng hội nghị đã triệt để sợ ngây người.
Hình ảnh trong video giám sát đã triệt để vượt qua pháp tắc vật lý thế giới này, cũng vượt khỏi cực hạn tưởng tượng của mọi người, chỉ có ở thần thoại trong tiểu thuyết mới có thể thấy.
Nhất là các thú nhân có hình hài như là yêu quái trong phim Tây Du Ký, còn có Vũ sĩ áo giáp kim sắc hoa lệ, giống hình tượng Chiến Sĩ thời Trung cổ, vũ khí kim loại thật lớn, hoàn toàn khiến cho bọn họ mất đi năng lực tư duy.
Vị lão quan lúc trước há mồm mở miệng đòi mệnh lệnh cho Tôn Phi lúc trước, lúc này cũng đều ngậm miệng lại.
Bọn họ không phải người ngu, thấy những vũ sĩ kỳ quái và đám yêu quái quỳ gối xuống trước mặt Tôn Phi, liền biết thân phận của Tôn Phi không phải tầm thường, có lẽ thân phận đủ tôn quý, người vừa có năng lực vừa có địa vị như vậy, há lại có thể để cho đám người phàm nhân nho nhỏ như bọn họ ra lệnh?
Cũng may, thần kinh của bọn hắn cũng là đủ cường hãn.
Sau khi đám trùng tử đi qua không gian từ trên trời giáng xuống khiến toàn bộ thế giới lâm vào ngày diệt vong, đủ để khảo nghiệm cực hạn tưởng tượng của mỗi người trên địa cầu, hiện tại những yêu quái không biết từ đâu tới này tựa hồ cũng không phải là chuyện gì hoàn toàn không thể nghĩ thông.
Thế giới này đã triệt để cải biến, triệt để lộn xộn.
- Xem ra ý nghĩ của chúng ta phải điều chỉnh một chút.
Lưu lão tướng quân thở dài một hơi.
Tất cả mọi người có một loại cảm giác cực kỳ kỳ quái, giống như là ếch ngồi đáy giếng, ngày thường dương dương tự đắc, đột nhiên phát hiện chính mình cũng chỉ là người ở tầng dưới chót của thế giới này, máy bay đạn đạo vẫn cho rằng đủ để ngạo mạn đều không thể chống đỡ nổi thủ đoạn của thần tiên.
Người trong phòng hội nghị rất nhanh thì đưa ra quyết định.
Lưu lão tướng quân cùng hơn mười người đại biểu, từ bên trong công sự ngầm đi ra, trước tiên đi tới phòng khách.
Đây là lần đầu tiên song phương mặt đối mặt.
- Các vị…
May là Lưu lão tướng quân đời này thường thấy sóng to gió lớn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên xưng hô thế nào với những tồn tại kỳ quái trước mặt này, nhìn Tôn Phi, mỉm cười vươn tay, nói:
- Vị tiểu huynh đệ này…
Lời còn chưa dứt.
- Làm càn, trước mặt Ngô hoàng, còn không quỳ xuống hành lễ?
Quan thị vệ cận thân Torres gầm lên.
Nhìn thấy mấy gia hỏa gầy yếu thực lực nhỏ bé bất kham trước mắt này, lại dám làm càn như thế, càng mưu toan bắt tay bệ hạ, Tores gầm lên trước tiên, thoáng phóng ra lực lượng của chính mình.
Hắn là một trong mười hai Thánh Đấu Sĩ Hoàng Kim, thực lực hôm nay đã đạt đến cảnh giới nửa bước tới Thần Linh, vẫn trung thành và tận tâm, bên cạnh Tôn Phi làm một quan hầu cận như cũ.
Lưu lão tướng quân và mấy vị quan lớn khác, nhất thời sắc mặt đều tái nhợt, chỉ cảm thấy trước mắt như có một tòa núi cao đè ép qua, toàn bộ tòa nhà đều run rẩy lên, nhất là một tiếng gầm lên kia, ở trong tai bọn hắn như sét đánh, một loại sợ hãi khó nói nên lời trong nháy mắt bao phủ toàn thân bọn họ.
Loại cảm giác này như con kiến hôi đối mặt với cự long phẫn nộ.
- Không được vô lễ.
Tôn Phi vội vàng khoát tay chặn lại, một cỗ lực lượng tuôn ra, đem cỗ khí thế từ trên người Torres tỏa ra đè áp lên đám người Lưu lão tướng quân triệt tiêu đi.
- Người nơi này đều là bằng hữu của ta, không được vô lễ.
Tôn Phi lệnh cho các vũ sĩ cảnh giới lui ra, sau đó mỉm cười chủ động bắt tay với Lưu lão tướng quân, cười giải thích:
- Thuộc hạ của ta quá mức khẩn trương, quá lỗ mãng, lão tướng quân xin chớ trách móc.
Lão tướng quân Lưu Vân phục hồi tinh thần lại, vội nói không sao.
Cảm giác trong nháy mắt vừa rồi thực sự là quá kinh khủng.
Lưu Vân là lão binh sống sót qua chiến tranh, vào sinh ra tử trong mưa bom bão đạn, có mấy lần đã gặp thoáng qua tử thần, vốn cho là đời này sẽ không có chuyện gì có thể khiến hắn động dung, nhưng là một nam tử trẻ tuổi một đầu tóc vàng vừa rồi chỉ là nhẹ nhàng mà quát, thế nhưng khiến hắn sắc mặt trắng bệch…
Những người này thật sự là quá đáng sợ.
- Ách…Tự giới thiệu một chút, chúng ta đến từ thế giới bên ngoài trái đất, những thuộc hạ của ta đây không hiểu lễ tiết trái đất, khiến lão tướng quân bị sợ hãi rồi!
Tôn Phi nói, bàn tay tuôn ra một đạo kim quang, hóa thành nhiệt lực trào vào trong cơ thể Lưu Vân tướng quân.
Thời gian hiện nay cách khi Tôn Phi xuyên không lúc tr cũng chỉ là thời gian năm năm mà thôi, vị lão tướng quân trước mắt này đã từng vì dân tộc vào sinh ra tử, là thần tượng của rất nhiều thanh niên Trung Quốc nhiệt huyết.
Trước kia Tôn Phi cũng là si mê quân sự, đối với vị lão tướng quân này cũng là vô cùng kính phục, trước đây chỉ có thể nhìn qua tivi, mà bây giờ thế nhưng có thể mặt đối mặt tiếp xúc, trong lòng cũng có chút hưng phấn.
Lưu Vân tướng quân chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lực từ tay đối phương dũng mãnh tiến vào cánh tay mình, sau đó trong nháy mắt chảy xuôi tới toàn thân.
Đầu tiên là hắn kinh sợ, sau đó lại là đại hỉ.
Bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện, thân thể mình bởi vì trải qua vài lần trọng thương trong chiến tranh mà lưu lại ám thương mơ hồ không thể chữa khỏi, cư nhiên triệt để tiêu thất, bởi vì lớn tuổi rồi mà đầu gối đau nhức, xương sống, thắt lưng sau một trận tê dại cũng khôi phục lại bình thường, cả người trong nháy mắt cảm thấy tinh lực vô cùng, phảng phất như là về tới năm tháng khỏe mạnh nhất đời mình.
- Ngươi…Lẽ nào thật sự là thần tiên?
Mắt thấy chung quy vẫn không có sức thuyết phục bằng sự thật tự mình trải qua, lúc này Lưu lão tướng quân lại đột nhiên tin tưởng lời nói của Vương Kiến và Giản Khiết.
Tôn Phi cười nói:
- Không phải là thần tiên gì, chỉ là một người thường vận khí tốt một chút mà thôi, đương nhiên, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là…ta là một người Trung Quốc.
Lưu lão tướng quân nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tôn Phi.
- Ta sẽ phái người nhanh chóng tiêu diệt trùng tộc trong lãnh thổ quốc gia.
Một câu nói kế tiếp của Tôn Phi khiến tất cả mọi người như được ăn thuốc an thần vậy.
- Cần chúng ta phái người hiệp trợ không?
Lưu Vân lão tướng quân tinh thần chấn động.
Nguyên bản đã ở mép diệt vong, thế tiến công của trùng tử càng ngày càng mạnh, tiến hóa càng lúc càng nhanh, căn bản quân đội phổ thông không có khả năng chống đối, một số người thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ sử dụng đạn hạt nhân, hiện tại đúng thật là trời giáng cứu tinh.
Cuộc đời này hắn đã gặp qua vô số người, đôi mắt tuy rằng đã đục ngầu nhưng mắt nhìn người vẫn rất tốt, người thanh niên thần bí trước mắt này tuyệt đối không phải là người có tâm gây rối, nhất là mỉm cười sáng lạn giống như ánh mặt trời, trong nháy mắt khiến chúng ta có một loại cảm giác tin cậy.
- Đương nhiên.
Tôn Phi cười nói:
- Có rất nhiều chỗ đều cần hiệp trợ, những người này của ta ngoại trừ biết đánh đánh giết giết, đối với thế giới này hoàn toàn không hiểu gì, cần một ít người hướng dẫn, trợ giúp các loại hậu cần.
- Cái này không thành vấn đề.
Lưu Vân lão tướng quân miệng đầy đáp ứng.
- Vậy việc này không nên chậm trễ, trong khoảng thời gian ngắn nhất sẽ bắt đầu công kích, nói không chừng còn có thể cứu thêm nhiều người.
Lúc này tranh thủ thời gian chính là quan trọng nhất.
- Vậy bọn họ…
Lưu lão tướng quân nhìn về phía các cường giả phía sau Tôn Phi, nghi ngờ nói:
- Còn có một vấn đề, bọn họ cũng không thể nghe hiểu chúng ta nói gì sao?