Di Canio nhìn Tôn Phi, trong ánh mắt là trêu tức không chút che dấu, cười lạnh nói:
- Lẽ nào ngươi không vì tình cảnh của mình mà suy nghĩ một chút? Một kẻ sắp chết, lòng hiếu kỳ cư nhiên lại nặng như thế, ta nên nghĩ là ngươi ngu xuẩn, hay là ngươi quá dũng cảm?
Tôn Phi không chút phật lòng, bình tĩnh nói:
- Ngươi đã cho mình là người chiến thắng cuối cùng, vì sao không ngoan ngoãn hưởng thụ cảm giác thắng lợi a, trong mắt của ta, hướng đối thủ chính mình đánh bại, biểu diễn thắng lợi của mình, cũng là một loại phương thức phát tiết tốt.
Di Canio cười ha ha, gật đầu nói:
- Đúng, ngươi nói đúng, đích xác, cho ngươi minh bạch vì sao mình thất bại, cho ngươi trước khi chết phải ảo nảo hối hận, đối với ta mà nói, đích thật là một loại hưởng thụ hoàn mỹ, đã như vậy, vậy hãy để cho ngươi hiểu rõ vì sao mình chết đi.
Hắn dừng một chút mới hưng phấn mà nói:
- Trên thực tế, nếu như ở một tháng trước, nếu ngươi bất chấp tất cả trực tiếp đánh chết ta, dùng võ lực đánh bại Thần Thánh Giáo Đình, vậy cũng khiến tai nạn đại lục Azeroth muộn một chút, bởi vì ngàn năm trước, người đứng đầu Thần tộc và Ma tộc đích thật là khiến “Mẫu Hoàng” bị thương nặng, đồng thời còn thành công phong bế tọa độ không gian từ vị diện khác thông hướng tới đại lục Azeroth, coi như là “Mẫu Hoàng” tỉnh lại cũng không cách nào trong thời gian ngắn tìm được vị trí cụ thể của đại lục.
Tôn Phi có chút minh bạch rồi, gật đầu nói:
- Nói như vậy, trong thời gian hơn một tháng qua, ngươi âm thầm làm chuyện gì dẫn đến tọa độ đại lục Azeroth bị bại lộ?
- Không sai, ở một tháng cuối cùng này, rốt cuộc khiến ta hoàn thành kế hoạch của chính mình, ta mượn từng chút một nội tình mà Thần Thánh Giáo Đình tích góp ngàn năm, ma diệ bích chướng không gian mà người đứng đầu Thần tộc và Ma tộc tạo nên, cứ như vậy, “Mẫu Hoàng” có thể mang theo ngàn vạn đại quân trùng tộc, rất nhanh sẽ lần thứ hai phủ xuống cái thế giới này.
Di Canio hưng phấn mà nói:
- Alexander, nguyên bản ngươi có cơ hội cản trở ta, khiến kế hoạch mấy trăm năm của ta thất bại trong gang tấc, đáng tiếc, ngươi đã bỏ lỡ, bây giờ không phải là rất hối hận đi?
Tôn Phi gật đầu, thành thật nói:
- Ân, ngươi vừa nói như thế, đích thật là ta rất hối hận.
Thế nhưng trên mặt của hắn nào có chút vẻ hối hận nào.
- Không biết vì sao, nhìn ngươi giả vờ trấn định như vậy, ta đột nhiên không có tâm tư tiếp tục nói với ngươi nữa, không bằng ngươi trực tiếp tìm chết đi, giết ngươi, “Mẫu Hoàng” phủ xuống liền ít đi một cái trở ngại, đến lúc đó đế quốc bắc vực của ngươi sẽ biến thành năm bè bảy mảng, đại quân trùng tộc có thể không cần lo lắng mà tận hưởng lương thực trên phiến thổ địa khiến bộ tộc thần thánh thiếu chút nữa hổ thẹn.
Thần thái Di Canio băng lãnh lên.
Tôn Phi vẫn mỉm cười như cũ nói:
- Nói như vậy, ngươi là một gián điệp nằm vùng phi thường hoàn mỹ? Ta đoán, trong tràng diện chiến tranh ngàn năm trước, Thần Ma nghịch chuyển, để lại chuẩn bị ở phía sau, mà trùng tộc bị xua đuổi cũng đã lưu lại bố cục, lẽ nào ngươi đúng là từ khi đó vẫn ở lại đại lục, âm thầm hoạt động?
- Ngươi thật ra rất thông minh.
Di Canio gật đầu:
- Trùng tộc tung hoành vũ trụ vô số vị diện tinh vực, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua thảm bại như vậy, “Mẫu Hoàng” lúc đó mặc dù bị trọng thương, nhưng cũng dư lực tùy ý lưu lại chuẩn bị phía sau, ta là một trong số đó, đồng bạn của ta đều bị cường giả tàn dư hai tộc Thần Ma đánh chết, hoặc là bị phong ấn, chỉ có ta vẫn chú ý cẩn thận, cũng không dám bạo lậu chút hành tung nào, vẫn ẩn núp mấy trăm năm mới tìm được cơ hội, lấy bí kỹ tinh thần lực, đã khống chế được giáo hoàng Stabile lúc đó, sau đó ăn mòn toàn bộ Thần Thánh Giáo Đình, ha ha ha, thế lực năm đó Thần tộc và Ma tộc sáng tạo ra dùng để đối kháng trùng tộc, hôm nay nhưng lại trở thành công cụ của trùng tộc, đây chẳng phải là rất châm chọc?
- Nghe rất dốc lòng a, kế hoạch ẩn nấp xúi giục động nhân cỡ nào, ngươi thật sự làm rất thành công.
Tôn Phi thậm chí còn vỗ tay.
- Hiện tại đã nói hết lời, Nhân Hoàng Bắc Vực, ngươi liền an tâm chết đi, bằng hữu và đồng bạn của ngươi, rất nhanh sẽ đến địa ngục cùng ngươi thôi, trùng tộc báo thù, chính là huyết tẩy toàn bộ đại lục, tuyệt đối sẽ không lưu lại chút hỏa chủng nào.
Di Canio nói, gai xương trên thân càng trở nên bén nhọn nhô ra, một thân da người già nua từ từ bóc ra, hóa thành một con cự trùng hình người, trên thân dâng lên một cỗ khí tức cường hãn đến cực điểm.
Tôn Phi cười ha ha:
- Chí khí có thể cao, nhưng chỉ sợ ngươi không có thực lực này.
Lời còn chưa dứt, trong thân thể hắn đồng dạng tuôn ra quang huy kim sắc, hầu như muốn dem toàn bộ không gian nội bộ thánh đường đều nhuộm thành kim sắc, khí tức cường đại đến bất khả tư nghị như phong ba nộ lan dâng trào, trong nháy mắt đã đem Di Canio bao phủ trong đó.
- Thần Vương tầng chín?
Sắc mặt Di Canio đại biến:
- Nghĩ không ra mới ngắn ngủi vài ngày, ngươi cư nhiện lại đột nhiên tăng mạnh như vậy, quả nhiên không thể giữ lại ngươi…Nhận lấy cái chết đi!
Lời còn chưa dứt.
Trong không khí chợt xuất hiện vô số gai xương trong suốt, đâm rách khí tức kim sắc, hướng về phía mi tâm, huyệt thái dương và hai mắt Tôn Phi bất ngờ tấn công tới.
Đây là gai xương trong suốt làm như vô hình vô chất, vô định không thể nắm bắt, quỷ dị không hiểu.
- Công kích tinh thần lực sao?
Tôn Phi cười ha ha:
- Vô tác dụng đối với ta.
Vừa nói, một tấm chắn trong suốt tràn ngập ra trước người hắn.
Cũng là bí tịch tinh thần lực.
Tôn Phi tu luyện chính là “Chi thư Kỹ Năng Tử Sắc”, chính là hai tộc Thần Ma chuẩn bị cuối cùng dùng để khắc chế bí kỹ tinh thần lực của trùng tộc, không như các tồn tại cấp bậc Thần Vương khác mà nói, vô cùng đau đầu với công kích tinh thần lực.
Nhưng mà đúng lúc này, khóe miệng Di Canio hiện ra một tia cười âm hiểm.
Trong nháy mắt tiếp theo, biến cố đáng sợ xảy ra.
Một đạo khí tức đáng sợ cường hãn, không hề có dấu hiệu bộc phát phía sau Tôn Phi.
Chỉ thấy một cái bóng như u linh, song chưởng dường như trường đao, cắt về phía hậu tâm Tôn Phi, lực lượng đủ để trong nháy mắt hủy diệt một vị tồn tại cấp bậc Thần Vương, nặng nề mà oanh kích trên thân thể Tôn Phi.
Ầm ầm!
Thân thể Tôn Phi trực tiếp bị oanh ra ngoài.
Mà đạo thân ảnh như u linh này như hình với bóng, đuổi theo nhanh như chớp, ra quyền như điện, thánh lực bàng bạc bất khả tư nghị, từng quyền từng quyền oanh kích vào trong cơ thể Tôn Phi.
Blatter!
Lại là giáo hoàng tiền nhiệm Saip Blatter nguyên bản đã bị xử tử!
Lại còn sống?
Thật giỏi tính toán!
Hết thảy đây từ lúc vừa mới bắt đầu đã chính là một cái âm mưu.
Âm mưu dùng để mưu hại chính mình.
Trong nháy mắt này Tôn Phi liền hiểu ra dự định của Di Canio.
Một người đã chết, đương nhiên sẽ không người nào đi phòng bị, mà Di Canio lưu lại Blatter, hiển nhiên chính là muốn ở thời khắc then chốt này, khiến Blatter đã “chết đi” làm ra một chiêu ám kỳ, để cho chính mình sơ ý mà bị đả kích.
Mục đích của hắn đã thực hiện được rồi.