- Ta cũng không tin là có ma, thử lại vài lần nào…Hừ, lần này chúng ta làm từng bước một.
Tôn Phi nói xong, nắm lấy hai tay thon dài của tiểu la lỵ tóc tím bên cạnh, sau đó một tiếng vang nhỏ vang lên, ánh sáng màu lam lóe ra, hắn và Warui Fu cùng nhau biến mất, nhưng còn lại…. Tiểu la lỵ.
Ánh sáng lam lại lóe lên, Tôn Phi hổn hển quay trở lại.
- Lại nào…!
Tôn Phi lại biến mất.
Tôn Phi lại trở lại.
Tôn Phi lại biến mất.
...
Sau mười mấy phút đồng hồ.
Tôn Phi gần như đã cầm bàn tay nhỏ bé của tất cả các cô nương, lúc mới bắt đầu vốn có ý định cầm để kiểm tra, nhưng về sau rõ ràng là muốn lợi dụng, đám nữ nhi Rogue này đang tuổi xuân phơi phới…Haha, có tiện nghi không chiếm là vương bát đản.
Nhưng, thuấn di đến “Lut Gholein” không có một lần nào thành công.
Trừ Elena ra.
- Điều này thật là kỳ lạ, trong này nhất định có nguyên nhân gì đó, ta đã bỏ sót cái gì rồi…
Tôn Phi cúi đầu trầm tư, bắt đầu suy nghĩ tìm ra nguyên nhân.
Tại sao đều là nữ nhi thành Rogue, sao chỉ có một mình Elena là hắn có thể dẫn đến “Lut Gholein”, mà những người khác lại không được? Tôn Phi phát hiện tình hình như thế, trước đây khi dùng một trong ba đại thần kỹ - “Triệu Hoán” đã từng gặp trường hợp tương tự, trước mắt dưới tác dụng của “Triệu Hoán”, chỉ có thể đưa một mình Elena đến thế giới thật, những người khác thì không thể được.
Nghĩ một hồi, cuối cùng tầm mắt của Tôn Phi dừng lại trên khuôn mặt của nhân vật mấu chốt mặc áo lam Warui Fu.
Sắc mặt của hắn mang vẻ thản nhiên bỡn cợt.
- Warui Fu ngươi có biết chuyện này là thế nào không?
Tôn Phi dường như đã đoán ra được điều gì đó.
- Đúng vậy, thưa đại nhân, nguyên nhân rất đơn giản, tiểu thư Elena đã cùng ký “Cố dong khế ước” (Khế ước thuê) với ngài, cho nên theo khế ước lực thì nàng có thể cùng ngài đến bất cứ không gian nào, còn các cô nương đây, không kí với ngài khế ước, cho nên chúng ta không thể lợi dụng khế ước lực mang các nàng ấy cùng đến “Lut Gholein” được.
- Cố dong khế ước?
Một luồng điện chạy ngang qua não của Tôn Phi.
Đột nhiên lúc đó, hắn cảm giác như mình bắt được một điểm quan trọng, đáp án liên quan đến kỹ năng “Triệu Hoán”, khi Warui Fu nói ra những lời này, trong nháy mắt, từng giọt từng giọt một, làm lộ rõ chân tướng sau tấm màn bí mật.
Đúng rồi!
Tôn Phi chợt tỉnh ngộ.
Hắn có thể đem theo Elena từ thế giới Diablo đến thế giới thực, là bởi vì giữa hai người có hiệu lực của “Cố dong khế ước”, được tự động ký kết sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ tiêu diệt xong thủ lĩnh Cascia, đó là phần thưởng của nhiệm vụ này, cũng chính là yếu tố thần bí bị Tôn Phi xem nhẹ, nếu có thể kí kết khế ước với những người khác trong Rogue chẳng phải là hắn có thể mang những người đó Triệu Hoán đến thế giới thực sao?
Tôn Phi rất nhanh đã nghĩ ra điều này.
Hắn từ biệt Warui Fu, không nỡ rời xa nhóm nữ nhi Rogue, xuyên qua một vài lều trại, sau đó trước lều trại ở phía đông nam Doanh địa, hắn tìm được các nữ tu sĩ Ankara đang điều chế dược tề ở đó.
- Khế ước?
Nghe xong lời suy đoán của Tôn Phi, ánh mắt của Ankara chợt lóe dáng, tựa hồ như cũng cảm nhận ra điều gì, chậm rãi nói:
- Suy đoán của ngươi rất chính xác, đây có thể chính là nguyên nhân mà ngươi chỉ có thể mang một mình Elena đến thế giới thật.
- Vậy ta có thể kí “Cố dong khế ước” với những người khác được chứ?
Đây mới chính là vấn đề mà Tôn Phi quan tâm nhất.
- À…cái này sợ là không thể.
Ankara lắc đầu.
- Cái gì…điều này…Sao lại không thể?
Tôn Phi vồn vã hỏi.
Ở đại lục Rogue, “Cố dong khế ước” là một loại hình đặc thù chiếm vị trí đông đảo nhất, nó có tính chất biệt lập, ngươi và Elena đã kí “Cố dong khế ước” rồi, cho nên không thể tiếp tục kí kết khế ước với người khác nữa, trừ khi ngươi chủ động, phá bỏ “Cố dong khế ước” với Elena trước….
Lời nói của Ankara làm cho sắc mặt Tôn Phi từ từ trùng xuống, trở thành nhăn nhó khó coi.
Chẳng lẽ đây là ý trời, hắn chỉ có thể đem một người trong thế giới Diablo Triệu Hoán ra thế giới thật? Đúng là chết dẫm!
Nhưng cho dù là thế nào, chuyện phá bỏ khế ước với Elena hắn tuyệt đối không làm, trước đây Elena đã từng nói với hắn, một nữ nhi ở Rogue mà bị chủ nhân đuổi thì chính là đã mất đi vinh quang của mình, so với cái chết còn đau khổ hơn rất nhiều. Hơn nữa, phối hợp với dong binh mỹ nữ lâu như thế rồi, giữa hai người cũng có tình cảm, Tôn Phi đối với mỹ nhân ngoài cứng trong mềm này cũng có một loại tình cảm nồng đậm.
Chỉ có điều lúc này, nữ tu sĩ Ankara đột nhiên cười thần bí, nói:
- Có điều ở đại lục Rogue, ngoài “cố dong khế ước” còn có rất nhiều khế ước khác có tính chất tương tự, ví dụ như: “Khế ước hữu nghị”, “Khế ước chiến đấu”, “Khế ước học nghề”, “Khế ước đồng minh” … Nếu ta đoán không sai, kí kết các khế ước này ngươi có thể đạt đượchiệu quả mà ngươi mong ước. Tại sao ngươi không thử xem?
Tôn Phi miệng sùi bọt mép:
- ….
Cuối cùng hắn cũng có thể khẳng định, mình vừa rồi lại bị lão nữ tu sĩ này mang ra đùa giỡn.
...
...
Phía sau thành Hương Ba, hang đá ngầm.
Vù vù vù!
Một trận thanh âm quen thuộc vang lên, trong không khí như có đồ vật gì đó đang run rẩy giãy dụa, sau đó một cửa không gian truyền tống thiên lam sắc xé rách không gian, thoáng hiện ở trong đại sảnh.
Tôn Phi theo cửa không gian truyền tống bước ra.
Ngay sau đó, phía sau hắn, một nữ tu sĩ toàn toàn thân mặc trường bào màu tím, dáng người gầy yếu cũng theo sát đó xuất hiện, tiếp ngay sau đó, lại thêm một mỹ nữ tóc đỏ rực như ngọn, thân mặc một bộ áo giáp tinh mĩ, cả người toát ra khí tức cường đại.
Hai người này chính là tu sĩ Ankara và Elena.
- A! Bầu không khí trong lành, năng lượng thuần tịnh của tự nhiên…
Ankara đứng ở đại sảnh nhắm mắt lại, say mê hít một hơi thật sâu để tận hưởng bầu không khí này, trên khuôn mặt biểu lộ đầy xúc động:
- Đây là cảm giác của thế giới quang minh… Đã lâu lắm rồi!
Tôn Phi và Elena nhìn thấy sự xúc động mãnh liệt của Ankara đều không nói gì.
Làm người đứng đầu tinh thần của “Doanh địa Rogue”, nữ tu sĩ Ankara rất ít khi để thất thố như thế, tại thời gian thế lực hắc ám bao phủ đại lục Roguer, nàng lấy đôi vai gầy yếu của mình kháng trụ hi vọng cho tất cả mọi người, trở thành nhà tiên tri của cả đại lục, là chiếc đèn sáng soi đường trong bóng tối, chỉ dẫn phương hướng cho tất cả mọi người, tạo cho Rouge một tia hy vọng mỏng manh, trong mắt mọi người cho đến nay, Ankara chính là người bày mưu kế, không bao giờ biết sợ hãi, nhưng hôm nay, cuối cùng ở Thạch sảnh (đại sảnh trong hang đá) này cảm nhận được khí tức trong veo của thế giới, khí tức này không giống như khí tức hắc ám trong đại lục Roguer, làm cho vị đại nhân vật đứng đầu này không nhịn nổi lâm vào những cảm xúc mãnh liệt bên trong.
Một lúc lâu sau, Ankara mới ổn định lại được.
- Tôn Phi đại nhân, đây là quốc gia của người sao? Là thần bí mê thành tại hang đá ngầm mà Elena nhắc tới sao? Tại sao ta lại có cảm giác quen thuộc như thế?
Ankana cảm nhận khí tức xung quanh, nghi ngờ hỏi.
- Đầu tiên ta sẽ cử người dẫn các vị đi thăm quan một chút, bên ngoài kia là một thế giới xinh đẹp, ta nghĩ các vị nhất định sẽ thích nó.
Tôn Phi cười nói:
- Về phần cảm giác kỳ quái ta và Elena đã từng trải qua, tiếc rằng chúng ta đều không tìm ra được nguyên nhân.
Ankara suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Tôn Phi tâm vừa động, nháy mắt đã tiêu hao hết toàn bộ giá trị ma lực của hình thức “người man rợ” để lần nữa mở ra cửa không gian truyền tống, đem mười mấy mĩ nữ trẻ tuổi Rogue cùng mỹ nữ thợ rèn Fara “Triệu Hoán” đến đại sảnh. Hắn cẩn thận dặn dò từng tí một, lúc này mới bắt đầu gọi giám ngục quan Oleguer lại, tiếp đón dẫn nữ tu sĩ và đám người trong sảnh đi tham quan.
- Tuân mệnh, thưa bệ hạ!
Chứng kiến cảnh trong sảnh đột nhiên đi ra hơn mười người, Oleguer thực sự cảm thấy não của mình đúng là không đủ để dùng, không biết những người này làm cách nào mà qua được tầm mắt của binh lính tiến vào đại sảnh, nhưng rõ ràng là quốc vương tỏ vẻ rất quen thuộc với các nàng ta, nên Oleguer cũng không dám hỏi nhiều, cung kính lễ độ mà dắt đám người Ankara, hướng bên ngoài hang đá bước đi.
Vừa lúc đó, Tôn Phi lại đột nhiên ở phía sau kéo lại bàn tay nhỏ bé của Elena.
Hắn nhỏ giọng dặn dò bên tai nàng:
- Nàng đối với thế giới này rất quen thuộc rồi, chăm sóc tốt cho nữ tu sỹ và các cô nương, gần đây trong thành hơi phức tạp, không được xung đột với người khác, có vấn đề gì, nên bàn bạc với tên mập kia trước.
Tôn Phi chỉ chỉ giám ngục quan Oleguer, cái tên mập mạp đúng thật rất biết thế thời.
Lúc nói chuyện, vành tai trắng nõn tinh xảo của Elena nhẹ nhàng chạm lên má của Tôn Phi, làm tim hắn rung động.
Elena cúi đầu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Tôn Phi truyền đến, dường như đã thành thói quen, không hề ngượng ngùng, mỉm cười gật đầu.
- Người không đi cùng chúng ta sao?
Nàng lén lút hỏi.
Tôn Phi mỉm cười nói:
- Ta còn có chút việc cần làm.
Tại thời khắc này, hai người giống như đang trốn tránh ánh mắt giám sát khắt khe của thầy giáo sau lưng vậy, không khí đầy ái muội, có một cảm giác loạn nhịp.
Elena cuối cùng rất vui vẻ bước đi.