Lúc Tôn Phi đi ra từ thế giới Diablo, vầng thái dương cũng đã bắt đầu ngả theo hướng tây, có điều ánh mặt trời vẫn ấm áp như cũ, ánh nắng xuyên từng tầng cành lá của cây hương thụ, trong không khí như tràn ngập mùi hương.
Hắn từ ghế đá ngồi dậy, ánh mắt còn buồn ngủ nhìn quanh, phát hiện công chúa lúc này đang ăn bữa tối, trên bàn đá có bày biện thịt nướng được đựng trong các đĩa vàng, hơn hai mươi chiếc bánh bao lúa mạch đen, còn có một chén vàng đựng canh.
Bữa tối của vị công chúa điện hạ này vô cùng đơn giản.
Ở cạnh nàng, giống như trước các hộ vệ đều không thấy bóng, nữ võ sĩ Suzanne từ sau khi đưa Tôn Phi đến tiều viện tới giờ cũng không xuất hiện qua, mà người làm Tôn Phi rất ấn tượng đó là người có khuôn mặt luôn mang theo nụ cười kỵ sĩ trưởng tóc vàng Roman-Pa**yuchenko, cũng không hề xuất hiện, không biết hai người này đi đâu làm gì rồi.
Bất quá trong viện vẫn còn ẩn dấu hơn hai mươi đạo khí tức lăng lệ như cũ, gắt gao đem công chúa bảo hộ trong đó, nhưng Tôn Phi cũng nhận ra, có hơn một nửa khí tức này bất đồng lúc trước, hiển nhiên là có sự hoán đổi rồi.
- Ách…Ta vừa ngủ sao?
Đây là câu nói đầu tiên của Tôn Phi.
Khóe miệng của hắn còn đang chảy một dòng nước miếng, một chút biểu hiện ngại ngùng cũng không có, thần sắc cười hì hì giống như là hỏi bằng hữu lâu năm vậy, nói xong Tôn Phi đứng dậy duỗi vai một cái sau đó không chút khách khí ngồi ngay xuống ghế đá đối diện với công chúa, hít hít mùi thịt nướng.
- Ân… Thơm thật, ta tới nếm thử!
Nói xong hắn cầm lấy bộ dao nĩa màu bạc để cạnh đó thuần thục cắt tảng thịt nướng ra. Ngay lúc nước thịt vừa tứa, Tôn Phi có thể cảm thấy rõ ràng, hơn hai mươi đạo khí tức đang lẩn trốn đâu đó bỗng trở nên cuồng bạo, giống như là có hơn hai mươi mũi tên đang muốn phóng ngay ra sau lưng hắn vậy…. Sau đó, Tôn Phi lại nhìn thấy công chúa điện hạ quơ quơ ngọc thủ giống như làm động tác đuổi ruồi, lập tức đám hộ vệ kia lại lặng yên không một tiếng động ẩn nấp khí tức của mình.
- Này, phần bữa tối này, không phải được chuẩn bị cho ngươi.
Đôi mắt tròn xanh biếc tựa như biển khơi của công chúa điện hạ lần đầu tiên nhìn thẳng Tôn Phi mà nói chuyện, thanh âm của nàng có chút khàn khàn, nhưng lại làm cho người ta cảm giác yên lặng đến phi thường, thậm chí có chút cảm giác yên lặng đến mức lạnh lùng cự tuyệt người từ bên ngoài ngàn dặm.
Tôn Phi có thể rõ ràng cảm giác được, loại lạnh lùng này là xuất thân từ cốt tủy, không một chút giả vờ, tựa hồ như vị công chúa điện hạ thân hình gầy yếu sắc mặt nhợt nhạt này đã hình thành thói quen, cho dù là với bất kỳ kẻ nào cũng đều có thái độ như thế.
- Nàng là công chúa, sao lại hẹp hòi như vậy.
Tôn Phi đáp lại câu trách của công chúa điện hạ bằng một trận cười hắc hắc, không thèm để ý đến, tiếp tục dùng dao trong tay, nhẹ nhàng cắt một khối thịt vàng ươm rồi đặt vào trong đĩa của mình.
Đầu bếp mà hoàng gia sắc phong sứ đoàn mang theo, tay nghề hiển nhiên là khá hơn nhiều so với đầu bếp Hương Ba Thành rồi, Tôn Phi cảm thấy rất ngon, ăn như lang như hổ, ngốn hết phần mình, cuối cùng không chút khách khí lấy ngay chiến canh vàng của công chúa, bưng lên mà hoan hỉ, phấn chấn uống một ngụm.
- Ngươi…
Trong giọng nói của công chúa xuất hiện một tia cảm xúc dao động khó có, ánh mắt ngọc bích nhìn Tôn Phi uống hết chén canh, mà mặt trên của chiếc chén còn lại một ít dấu son môi, đột nhiên nàng khẽ vươn tay, đem chén vàng cùng toàn bộ chỗ canh còn lại hắt rơi xuống mặt đất, sau đó ánh mắt trừng trừng nhìn Tôn Phi.
Một màn làm cho bọn hộ vệ đang ẩn nấp ở xung quanh sút chút nữa cắn rụng đầu lưỡi, có mấy tên, chỉ thiếu chút là lộ ra tung tích, điều này đúng là bất khả tư nghị, bọn họ đều là lão hộ vệ đã bảo vệ công chúa Natasha từ rất lâu, người từng được các quý tộc tại St. Petersburg mệnh danh là “Băng Tu La” Natasha công chúa điện hạ lại có biểu hiện giống trẻ con thế này sao?
Đáng tiếc là người trong cuộc là Tôn Phi lại không hề biết những chuyện này.
Hắn liên tục ăn hết thịt nướng trên bàn ăn, đối với chén canh bị hắt trên mặt đất không thèm để ý đến, miệng hàm hồ há to nhai lấy nhai để, ánh mắt như cười như không, giống như muốn nói:
- Dù gì thì ta cũng uống đủ rồi, hắt thì hắt đi.
Trưởng công chúa điện hạ ngẩn người.
Sau đó, nàng làm một chuyện khiến cho bọn thị vệ thiếu chút nữa thì cắn rụng đầu lưỡi —— bắt đầu tranh thịt nướng cùng với Tôn Phi.
Hai người bắt đầu một hồi “Chiến tranh”.
Dao ăn trong tay hai người va vào nhau phát những tiếng kêu keng keng nho nhỏ, công chúa thân thể gầy yếu, sức lực cũng không khá hơn, nhìn ra được, nàng đích xác là một chút vũ kỹ cũng không có, hoàn toàn là một cô nương yếu đuối thông thường, không, chuẩn xác hơn phải nói là, nàng so với người bình thường còn muốn yếu ớt hơn, giống như có chút biểu hiện của bệnh tật.
“Chiến đấu” kết thúc, quả nhiên là Tôn Phi chiến thắng.
Hắn thành công đem ba phần tư con heo sữa nướng trước mắt gom về đĩa của mình, còn công chúa Natasha chỉ có khoảng một phần tám, phần khác của một phần tám đều bị Tôn Phi cướp ăn hết lúc trước.
Tiếp theo hai người không nói gì, trừng mắt bắt đầu so đấu ăn thịt.
Lần này ngược lại là công chúa chiến thắng, tuy rằng Tôn Phi ăn rất nhanh, nhưng vì phần thịt của hắn nhiều hơn, sau khi công chúa ăn xong phần đĩa của mình, đột nhiên chìa dao ăn sang phía bàn ăn của Tôn Phi, tiếng leng keng lại rộn lên, lại là một trận dao ăn chạm vào nhau, thanh âm rất êm tai.
Bên kia, những tên thị vệ núp trong bóng tối, lúc này đại não đã hoàn toàn trống rỗng.
Bọn chúng không thể tin được những gì mình đang chứng kiến —— Vị công chúa điện hạ lúc nào cũng lạnh như băng đã biến mất, bây giờ ở trước mắt bọn họ là một cô nương tính khí trẻ con, ai có thể nghĩ công chúa lại có thể “chơi đùa” cùng với một tiểu quốc vương thân phận hèn mọn một cách vui vẻ như thế, đây là “Nữ văn thánh” có trí kế như biển, tâm tư cẩn mật, một lời có thể cứu vạn sinh linh, một lệnh có thể giết chết cả một gia tộc quyền thế, một câu có thể đánh lui một cường quốc, một kế có thể giải quyết nguy nan của đế quốc hay sao?
Tôn Phi đối với những việc này không biết chút gì.
Hắn chỉ cảm thấy chơi cùng với công chúa rất vui.
Sau khi đã ăn no nê, Tôn Phi nhìn đánh giá nàng một lần từ trên xuống dưới, thần sắc đã dần dần trở nên nghiêm túc nhìn công chúa chằm chằm, một lúc mới mở miệng hỏi:
- Nàng có bệnh?
Câu này hoàn toàn như đang mắng người ta.
Quả nhiên công chúa nhíu mày lại, sát khí ở đuôi mắt chợt lóe rồi biến mất.
Trong nháy mắt Tôn Phi có cảm giác, nữ tử trước mặt hắn đã thay đổi thành một con người khác, không còn như trước giống như lão bằng hữu cùng hắn chơi đùa nữa, mà trở thành một tuyệt thế nữ kiêu hùng tâm ngoan thủ lạt, không giận mà uy, ý niệm là có thể nắm trong tay sinh tử của nghìn vạn người.
- Alexander bệ hạ, ta lệnh cho Suzanne cho truyền ngài đến, là muốn hỏi một chút, tại đại lễ sắc phong ba ngày sau, Hương Ba Thành chuẩn bị thế nào rồi?
Thanh âm của công chúa điện hạ đã khôi phục lạnh lùng lúc trước, giống như một người xa lạ lạnh lùng nhìn Tôn Phi, hiển lộ ra uy nghi công chúa đế quốc.
Tôn Phi nghe vậy cười hắc hắc, từ ghế đá đứng lên, bộ dạng uể oải duỗi lưng một cái.
- Chuẩn bị cho đại lễ sắc phong sao…Ân, vẫn đang làm. Có điều chuyện này ta không rõ lắm, để ta cho truyền lệnh quan Best tới báo cáo cụ thể với công chúa đi, hắc hắc, dù sao hai người cũng đã là người quen, như thế tiện hơn.
Tôn Phi là một điển hình tính khí ăn mềm không ăn cứng, nhìn thấy công chúa bắt đầu tự cao tự đại, cũng biết không thích hợp để tiếp tục đùa, nói thật, hắn thực sự là không quá xem trọng đế quốc Zenit, uể oải trả lời một câu, rồi xoay người rời đi.
- Càn rỡ!
- Lớn mật!
Vèo vèo vèo vèo, bốn tiếng vang nhỏ cắt không khí mà truyền tới, bốn gã hộ vệ mặc bì giáp màu tím từ đâu đó vọt ra, ngăn cản đường đi của Tôn Phi, bốn người về chiều cao cân nặng trông na ná như nhau, cùng mặc trên người tử sắc khinh giáp (giáp nhẹ màu tím), trường kiếm bên hông đều được rút ra khỏi bao, trên người toát lên kình khí màu bạc, mỗi người đều có thực lực ít nhất là nhị tinh đỉnh tiêu chuẩn.
- Kẻ man rợ vô tri, còn không mau chóng quỳ xuống cầu xin công chúa điện hạ khoan dung?
Tên thị vệ thét lớn, ánh mắt lạnh như băng, nhìn trừng trừng tiểu quốc vương liều lĩnh này, tựa hồ chỉ cần tiểu quốc vương này di chuyển thì sẽ rút kiếm ra đánh chết ngay.
- Ha ha chỉ bằng các ngươi, có thể ngăn được ta sao.
Tôn Phi bộ dạng uể oải khẽ ngẩng mặt lên, một cỗ khí tức khổng lồ trong nháy mắt từ thân thể hắn truyền ra, áp lực vô hình như một ngọn núi đột nhiên áp chặt lên lên người bốn tên thị vệ, làm cho bốn gã này đừng nói tới rút kiếm, ngay cả động đậy cũng không thể, nói chuyện cũng còn khó khăn. Thậm chí hơn mười tên thị vệ vẫn ẩn núp đằng sau cũng cảm thấy bị một cỗ khí tức sắc bén khóa chặt cơ thể lại, vừa động sẽ gặp ngay lôi đình kích, ngay cả dũng khí bước ra ngoài cũng không có.
- Quên đi... Để cho hắn đi thôi!
Trưởng công chúa điện hạ luôn im lặng nhìn tất cả những chuyện này, đột nhiên hết thấy hứng thú, phất tay bảo thị vệ của mình lui xuống.
Cùng lúc đó, Tôn Phi mỉm cười, khí tức lập tức thu liễm lại.
Bốn gã thị vệ nhất thời như được tha bổng, shức ép lên thân thể đột nhiên biến mất, thất thần hoảng sợ liếc nhìn nhau, bọn chúng không hề nghĩ rằng tên tiểu quốc vương này lại có thể có thực lực khủng khiếp như thế, nếu đánh nhau thật, chỉ sợ toàn bộ hộ vệ trong viện cùng xông ra, cũng không phải là đối thủ của tên tiểu quốc vương này, trừ khi người nọ ra tay…Bốn người khẽ khom người trước công chúa, thân hình nhoáng lên một cái, biến mất trong tiểu viện..
Tôn Phi bước nhanh ra ngoài.
Đi được vài bước, hắn nghĩ tới điều gì, đột nhiên dừng lại, ném một chai màu tím nho nhỏ tới phía công chúa, sau đó quay người đi đầu cũng không thèm quay đầu lại.
- Ta nói này, công chúa điện hạ cao ngạo, bệnh của nàng thực sự không nhẹ, hôm nay nhìn dáng vẻ khi cùng nàng ăn tối xem ra không chống đỡ được bao lâu, nàng uống thử bình dược thủy này đi, có lẽ với thân thể yếu đuối kia, sẽ giúp được ít nhiều.
Đây là câu nói Tôn Phi lưu lại sau cùng.