Tráng hán này thân cao hơn hai thước, thể trạng phi thường cường tráng, từng thớ thịt trên người hắn như muốn bùng nổ làm vỡ tung bộ khinh bì giáp mặc trên người, đứng ở đó trông hắn giống như một con gấu to lớn, hay là một bức tường vững chắc.
Hắn nhìn thấy Tôn Phi diễn cảm giống như là mèo nhìn thấy chuột, khóe miệng khẽ nhếch lên, không che giấu một chút nào thần sắc hài hước của mình.
Cũng không thể trách hắn vênh váo.
Bởi vì theo thông tin tình báo lúc trước, tiểu quốc vương của Hương Ba Thành này chẳng qua chỉ là một gã tam tinh võ sĩ mà thôi, dù cho gã Jay-Jay Okocha có chút nghi ngờ tứ tinh cao thủ thần bí kia chính là người trước mắt này, thế nhưng hắn lại không cho rằng, trên thế giới này lại có người có thể trong nửa tháng ngắn ngủi thăng từ tam tinh lên tứ tinh cấp!
Đây quả thực chính là một lời bịa đặt.
Cho nên khi Al Bina lệnh cho hắn dò xét thân thủ Tôn Phi, thì hắn hoàn toàn quang minh chính đại, không một chút che dấu mà đuổi theo Tôn Phi tới đây.
Hắn tự thấy là, Tôn Phi dẫn chính bản thân mình tới một ngõ hẹp, đúng là tự chui đầu vào lưới.
Bất quá trước khi thăm dò thực lực tên tiểu quốc vương ngu ngốc này, hắn cũng không ngại dùng thân phận một gã hộ vệ thông thường mà hung hăng nhục nhã tôn nghiêm của một quốc vương luôn cao cao tại thượng, đối với kẻ có chút tâm lý biến thái như hắn mà nói, không có gì so được với khoái cảm được chà đạp đám vương tộc cao cao tại thượng.
Cho nên trong lúc nói chuyện, hắn không hề che giấu thực lực của mình, chỉ nháy mắt, một đạo khí tức lực lượng phóng mạnh về phía Tôn Phi —— đây là một cỗ lực lượng làm cả mặt đất đều chấn động, tất cả những nơi hoàng sắc quang diễm đi qua bị bao phủ thêm một màu vàng, trong hoàn cảnh như thế, hắn có thể tùy ý khống chế mọi thứ bùn đất nham thạch dưới chân hắn trong vòng năm mươi thước.
Hắn là một thổ hệ cao thủ..
Tên của hắn là Ha Seung-Jin.
Ở vương quốc Thrace, thực lực của hắn có thể xếp một trong ba người giỏi nhất.
Dưới tay hắn, có không ít sinh mệnh bị bóp chết, trong đó có những đứa bé không hề có chút lực chống cự, có thiên kiều bá mị tiểu mỹ nhân, có người già, có dân nghèo, có quý tộc… Thậm chí, hắn còn phụng mệnh hành hạ đến chết một vị tiểu vương tử đi qua Thrace quốc, đó là kiệt tác mà hắn nhớ mãi không quên, hắn làm cho tiểu vương tử chỉ mới 6 tuổi có ánh mắt trong suốt kia, ở bên tai mình kêu rên tròn mười ngày mười đêm mới chết đi, đáng thương cho tiểu tử kia, cả người xương cốt không có một khối là đầy đủ, mà thân thể, cũng thành một bãi thịt nát đen kịt có mùi khiến kẻ khác buồn nôn.
Hắn đem đầu lâu của tiểu vương tử kia làm khéo léo làm thành một chén đựng rượu, lúc nào cũng mang nó bên người.
Rất nhanh, Ha Seung-Jin thấy được kỳ vọng của chính mình qua một màn…
Sau lúc chính mình thoáng phô bày lực lượng tứ tinh sơ giai, vẻ tự tin trên mặt tiểu quốc vương kia nháy mắt liền biến mất, sắc mặt của hắn biến đổi lớn, tự tin biến thành kinh hoảng, dù cho là cố gắng làm cho mình bình tĩnh, nhưng Ha Seung-Jin nhìn được tiểu quốc vương này Vương hai chân cũng bắt đầu phát run, bắt đầu quan sát địa hình xung quanh, hiển nhiên là chuẩn bị chạy trốn.
Quả nhiên là đồ phế vật.
- Muốn chạy sao?
Ha Seung-Jin khoanh tay trước ngực, bước thẳng tiến về phía trước, biểu lộ rõ thần sắc hài hước trên khuôn mặt.
- Ngươi…. Ngươi là ai? Muốn làm gì?
Tiểu quốc vương kia bộ dạng nơm nớp lo sợ cất tiếng, nhưng khiến Ha Seung-Jin hộc máu chính là, người này lại có thể dùng hai tay che ngực, giống như là thiếu nữ sợ sẽ bị mình làm chút gì đó biến thái.
- Ta?
Ha Seung-Jin thấy một màn như vật, trong lòng càng khẳng định phán đoán lúc trước, hắn nhổ 1 cọng cỏ ngậm vào trong miệng, cất tiếng rít từ kẽ răng:
- Tiểu tử kia, lão tử là một sát thủ thu tiền mua mạng, đem ngươi ngăn đón ở trong này, ngươi nói ta muốn làm gì?
Hắn đang cố ý dọa nạt tên xui xẻo trước mặt.
- A… Ngươi định…Giết…Giết ta?
Tiểu quốc vương càng run rẩy hơn, hắn như một con thỏ con hoảng sợ, thét chói tai, mặt mày tái nhợt, không thể tưởng tượng nổi nhìn thấy cự hán:
- Ngươi biết ta là ai không? Ta là quốc vương Hương Ba Thành, ngươi dám giết một quốc vương hả?
Ngu ngốc.
Ha Seung-Jin lười không thèm nói chuyện với tên tiểu quốc vương ngu ngốc này.
Có một số người, khuyết điểm lớn nhất chính là tự coi mình là trung tâm của thế giới, trời sinh bọn chúng có thân thế cao cao tại thượng, để cho bọn chúng tự cao tự đại về bản thân mình, làm bọn chúng khó mà hiểu được khi chúng mất đi cái quyền lợi khi thì đến chó má cũng không bằng, đây là một loại bi ai thế nào a.
Mà tiểu quốc vương trước mắt này, thật đáng buồn chính là một trong số như vậy.
Ha Seung-Jin vẫn khoanh tay trước ngực, bước từng bước một thẳng tiến về phía trước.
Hắn đương nhiên cũng không phải thật sự muốn giết tiểu quốc vương trước mắt này, dù sao, trong kế hoạch tiếp theo, tiểu tử này chính là một mắt xích trọng yếu nhất, nếu chết đi, phá hủy kế hoạch của người kia, hắn không thể đảm đương nổi trách nhiệm.
Hắn chỉ là muốn hưởng thụ một chút khoái cảm khi thấy tên tiểu quốc vương này kêu rên giãy dụa trước mặt mình mà thôi.
- A a a a a... Ngươi... Ngươi không được lại đây... Ngươi muốn làm gì?
Tiểu quốc vương lùi từng bước một, sắc mặt tái nhợt như một con thỏ con đang bị một đầu sói già dồn tới đường chết:
- Tại sao ngươi giết ta? Ai phái ngươi đến? Ngươi mau nói cho ta biết… Trong chuyện này nhất định có gì đó hiểu lầm!
Ha Seung-Jin từng bước một tới gần.
Quất hoàng sắc quang diễm (hào quang màu da cam) ở dưới chân của hắn sáng tắt không ngừng lóe ra, một thân đấu khí thổ hệ tứ tinh cấp được phát huy, nơi hắn bước qua, trên mặt đất dù cứng rắn đến đâu cũng mềm nhũn như tan chảy, tựa bị hóa thành đầm lầy —— đây là thực lực võ sĩ tứ tinh cấp, đã có thể thay đổi hình thức chiến trường, vì chính mình mà sáng tạo ra nơi chiến đấu hoàn mỹ.
- Là ai phái ngươi đến giết ta?
Tiểu quốc vương càng thêm run rẩy, dưới sát khí lạnh thấu xương, thần trí hắn giống như bắt đầu hỏng mất, chỉ biết lặp lại đúng một câu như vậy.
Đáng tiếc chính là, mặc cho hắn hỏi khản giọng, Ha Seung-Jin cũng không có trả lời vấn đề này.
Bởi vì hắn đến không phải thật sự muốn giết người.
Nhưng, đúng lúc đó, có một sự việc kì quái xảy ra.
Khi Ha Seung-Jin chỉ còn cách tiểu quốc vương chưa đầy mười thước, thần sắc của hắn đột nhiên ngẩn ngơ.
Bởi vì hắn phát hiện ra, cái nom nớp lo sợ biểu hiện trên mặt của tên tiểu quốc vương kia lại biến thành…. Sự thất vọng.
Đúng vậy, chính là loại tiểu hài tử sau khi khóc rống không được cha mẹ an ủi mà thất vọng.
Hắn chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe tên tiểu quốc vương này thở dài nói:
- Haiz, thật là chẳng hứng thú chút nào, một chút tin tức hữu dụng cũng không moi được… Uy, tiểu hắc, ngươi đến đây nói thử ta nghe, chẳng lẽ ta diễn tồi đến thế sao?
Uông uông uông!
Luôn nằm phía sau cách Tôn Phi quan sát một màn trước mắt giống như đang xem cuộc vui, con đại hắc cẩu nghe được gọi, nhàm chán kêu lên vào tiếng, dùng đôi mắt to mang theo thần sắc khinh bỉ nhìn Tôn Phi, tựa hồ là đang thúc giục —— nhanh chóng giải quyết phiền toái quay về hoàng cung đi, cẩu đại gia ta đêm nay còn chưa có hưởng thụ bữa tối đâu.
- Quên đi...
Tôn Phi rất không hài lòng nhìn Ha Seung-Jin, làm gì còn chút nào bộ dạng sợ hãi rụt rè lúc trước, nháy mắt đang từ con mồi biến ra thợ săn, khẽ giơ nắm tay lên quơ quơ vài cái, nói:
- Ngươi đã không phối hợp như vậy, ta đây liền đổi một loại phương thức —— dùng nắm đấm giúp ngươi khai thông đi!
Ha Seung-Jin sắc mặt lạnh xuống, giọng khinh thường nói:
- Chỉ dựa vào ngươi sao?
Tôn Phi không nói gì.
Hắn bắt đầu bước dần về phía trước.
Ha Seung-Jin sắc mặt rất nhanh chuyển thành khó chịu.
Bởi vì mỗi bước Tôn Phi tiến về phía trước thì khí thế trên người lại tăng lên gấp đôi, khí tức cuồng bạo nâng dần không còn chỉ ở nhị tinh đỉnh, đến khi Tôn Phi bước đến bước thứ năm thì đã hiển lộ ra thực lực hoàn toàn không dưới Ha Seung-Jin tứ tinh sơ giai thổ hệ đấu khí, dù cho trên người không có quang diễm đấu khí hoa mỹ nở rộ, nhưng loại khí tức cuồng bạo này, đã muốn làm cho Ha Seung-Jin cảm nhận được nguy cơ lớn lao.
Rút lui!
Tư tưởng Ha Seung-Jin bắt đầu chìm xuống.
Sau đó hắn mới phát hiện, hắn đã tự biến bản thân hắn thành một trò cười.
Tự cho bản thân mình là chiếm thế chủ động ngay từ đầu, giống như một con mèo đang vờn mồi, nắm vững hết thảy trong tay, vừa mới đây còn ngồi đó cười nhạo chế giễu người khác, đâu có ai biết được kết quả cuối cùng lại thành ra thế này, đúng là diễn một vai hề cho người ta xem, hơn nữa một người một chó trước mắt, còn đang một bên diễn một bên cười.
Đặc biệt là khi con chó đen to lớn kia nhìn hắn bằng ánh mắt chế giễu làm cho Ha Seung-Jin có một cảm giác —— chính hắn bây giờ thậm chí ngay cả một con chó cũng không bằng.
- Ngươi —— đang —— —— tìm —— chết!"
Trong trại thái tự ti cùng kiêu ngạo bị lẫn lộn, Ha Seung-Jin đột nhiên lâm vào một loại cuồng bạo trước nay chưa từng có, giống như một con gấu chó đột nhiên bị người cầm cây tiểu mộc côn chọc vào hoa cúc (NB: bệnh vãi), hắn rít gào lên, quất hoàng sắc quang diễm toàn thân điên cuồng phát tán, giống như là một cái bóng đèn lớp, đem ánh sáng tràn ngập cả con ngõ nhỏ, sau đó, thân thể hóa thành đạn pháo, song quyền như điện, hướng về Tôn Phi đánh tới.
Tôn Phi từng bước bước ra, nâng quyền đón chào.
Ầm ầm!
Bốn nắm đấm tại không trung, không hề hoa mỹ cứ thế va chạm với nhau.
Chỉ trong nháy mắt, tựa như thời gian cũng thoáng bị tạm dừng, sau đó, cả ngõ hẹp bắt đầu chớp lến, quất hoàng sắc quang diễm bắt đầu mờ dần, một đạo dao động nhỏ mắt thường có thể thấy được xuất hiện trên đầu nắm tay Ha Seung-Jin, sau đó lan nhanh tới song chưởng.
Nương theo sau rung động chính là một trận thanh âm răng rắc răng rắc xương cốt gãy.
Ngay sau đó, toàn bộ thân thể to lớn của Ha Seung-Jin như một cái bao tải rách nát, cong vẹo, lấy một tốc độ so với khi hắn lao đến còn nhanh hơn mà bắn ra phía sau.
Máu tươi phun tung toé.