Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 216 - Chương 107: Khủng Bố! Khu Vực Tử Vong.

Quoc vuong van tue Full
Chương 107: Khủng bố! Khu vực tử vong.
 

Thrace quốc?

Tôn Phi trong lòng vui vẻ, vốn tưởng rằng manh mối truy đến nơi đây đột nhiên bị chặt đứt, ai biết đột nhiên lại có hy vọng, vội vàng xác nhận nói:

- Mola Ridge hoàng tử điện hạ, ngài xác định hắn thật là... ?

- Hẳn là đúng vậy, người này nằm trong số cao thủ của Thrace quốc, hơn nữa luôn luôn đi theo bên người “Dực Ưng” Al Bina hoàng tử, bởi vì thể trạng cường tráng khác hẳn với thường nhân, cho nên ta ấn tượng khá sâu… Alexander bệ hạ, nếu vừa rồi ngài giao thủ cùng hắn mà thấy hắn sử dụng thổ hệ đấu khí, thì có thể khẳng định trăm phần trăm.

Mola Ridge tay vân vê chén rượu được khảm lục bảo thạch màu vàng, cẩn thận quan sát một phen, cuối cùng khẳng định nói.

- Ha ha, gia hỏa này đúng là cao thủ thổ hệ đấu khí… Ha ha, tốt quá rồi!

Tôn Phi vui sướng ngây ngất, vòng ra phía sau bàn đá, đưa tay nhấc tráng hán đang bị trói như chó chết kia lên, bạt tai bành bạch ba cái, máu tươi vẩy ra, đi theo là mấy cái răng nanh màu trắng, nguyên bản Ha Seung-Jin đang hôn mê nhất thời liền tỉnh lại, muốn giãy dụa, chỉ cảm thấy tứ chi truyền đến một trận đau nhức, nguyên lai vì phòng ngừa hắn đào thoát, sớm đã có binh lính dùng dây thép đặc biệt xuyên qua khung xương của hắn, hoàn toàn khóa chết, căn bản giãy không được.

- Là Al Bina phái ngươi tới ám sát ta?

Tôn Phi mắt lộ hung quang, giơ Ha Seung-Jin lên ngang ngực, trừng mắt hỏi.

Ha Seung-Jin yếu ớt mở to mắt, hắn lúc này đã hoàn toàn hiểu tình cảnh của chính mình, bản thân bị trọng thương không nói, lại còn bị dây thép trói thẳng vào xương, cho dù là chính mình trạng thái toàn thịnh cũng đừng mong chạy thoát, loại xiềng xích thấu xương này là do một cao thủ ma pháp cùng đấu khí tạo ra, trời sinh có tác dụng khắc chế, hơn nữa trước mặt còn có Tôn Phi cái người thoải mái đánh bại hắn, đối với Ha Seung-Jin mà nói, không thể cứu vãn.

Ánh mắt hắn tràn ngập oán độc nhìn chằm chằm Tôn Phi, sau đó quay đầu không nói tiếng nào.

Hắc, một gã thích khách gà mờ bị đánh thành chó chết còn muốn giả bộ cái gì liệt sĩ cách mạng a?

Tôn Phi lại trở tay cho hắn thêm hai cái bạt tai.

Khuôn mặt Ha Seung-Jin lập tức trở nên sưng vù, nhìn từ xa giống như là treo hai cái bánh mì mới ra lò lên mặt, môi vều lên, hàm răng gần như gãy gần hết, mắt cũng sưng híp lại thành một đường nhỏ, xương mũi gảy, trong lỗ mũi hồng hộc chỉ có hít vào chứ không thấy thở ra.

Xung quanh, các thần tử Lake quốc mặt đều biến sắc.

- Tê tê…!

Cả đám đều hít vào lãnh khí, chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh chạy dọc sống lưng… Chiến Thần tại thượng, tiểu quốc vương Hương Ba Thành này cũng quá hung tàn rồi, chỉ mấy cái bạt tai, mà chẳng khác nào dùng thiết chùy đập vào mặt con người ta a?

Mọi người ngẫm lại vài phút trước vị đại gia này phá cửa mà vào, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Uông uông uông!

Ngược lại, con đại hắc cẩu đang ở một bên hoan hỉ mà gặm một đầu lợn sữa quay, e sợ rằng thiên hạ không loạn, nhìn thấy tràng diện như vậy giống như ăn phải xuân dược, hưng phấn sủa ầm lên vài tiếng, đôi mắt to không che dấu được thần thái thô bạo, đứng lên, rung đùi đắc ý giống như là muốn hiển lộ rõ ràng sự hiện hữu của mình.

Bất quá lão soái ca Best trừng mắt nhìn một cái, súc sinh này vội vàng một bộ thành thật, ủ rủ cúi đầu tiếp tục cắn lợn sữa… Thấy một màn như vậy, đám người Lake quốc ngoài miệng chưa nói, trong lòng đều hét lên: thật đúng là chủ nào tớ nấy, hai gia hỏa bạo lực phong cuồng này, trời sinh tuyệt phối!

Đem Ha Seung-Jin giả chết ném qua một bên, Tôn Phi bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng cười, nghĩ nghĩ, hỏi:

- Best thúc thúc, ngài hẳn biết sứ đoàn Thrace quốc đang ở nơi nào chứ?

- Ngài là muốn đi…

Best hiểu rất rõ tính tình vị đại gia này, chỉ nghe nửa câu, lập tức liền minh bạch ý tứ Tôn Phi, thần sắc căng thẳng, khuyên nhủ:

- Alexander, ngài đừng xúc động, chuyện này còn chưa rõ ràng, vạn nhất bên trong có gì hiểu lầm, có thể sẽ tạo thành tranh cãi giữa hai nước a!

- Xúc động? Tranh cãi?

Tôn Phi lắc đầu cười nói:

- Best thúc thúc, ta không xúc động, đây cũng không phải là cái gì tranh cãi, Thrace quốc này không phải luôn luôn ủng hộ Hắc Nham thành, đặc biệt luôn gây trở ngại với Hương Ba Thành chúng ta sao? Lúc này tới tham gia đại lễ phỏng chừng cũng không có hảo tâm gì, vừa lúc nương cơ hội này, đem gã hoàng tử chó má kia bắt lại rồi nói sau, nếu có gì hiểu lầm, để cho quốc vương của bọn hắn đến chậm rãi cùng ta giải thích đi!

Những lời này bá khí mười phần, Lake vương tử cùng quần thần đều thay đổi sắc mặt.

Lão soái ca Best ngẩn ngơ, lại do dự một phen, cuối cùng gật đầu nói:

- Nếu không trước tiên cho người truyền Lampard cùng Brooke mấy người đến, đợi cho có nắm chắc, lại đi hưng sư vấn tội cũng không muộn, một mình ngài…

- Mình ta là được rồi!

Tôn Phi dứt lời, xa xa vẫy tay một cái, con đại hắc cẩu đang uể oải gặm móng heo, giống như là binh lính tinh nhuệ nhận được lệnh của chỉ huy, lập tức từ mặt đất dựng lên, vọt tới trước mặt Tôn Phi, linh tính vô cùng.

Nơi này đông đúc hỗn tạp, Tôn Phi không thể hướng Best giải thích một chút phát hiện bất ổn trước đó, nhưng nếu đã xác định thân phận tráng hán kia, Thrace quốc hiển nhiên nằm trong trọng đại hiềm nghi, có thể bắt nhân vật trọng yếu như Al Bina hoàng tử, nói không chừng có thể có được một ít tin tức trọng yếu, cho nên nhất định phải nắm thời cơ, nếu không có thể sẽ bỏ qua cái gì đó.

- Alexander bệ hạ, chờ một chút.

Mola Ridge hoàng tử đột nhiên lên tiếng nói:

- Nếu ngài không chê, ta nguyện ý dẫn dắt võ sĩ cùng binh lính Lake quốc tới giúp ngài một tay.

- A, thật tốt quá, vậy thì đa tạ!

Tôn Phi mừng rỡ, vội vàng cảm ơn.

Hắn nguyên bản dự định một mình tới Thrace quốc sứ đoàn vắt thành viên trọng yếu nhất là tốt rồi, chỉ là như vậy thì một ít binh lính, hộ vệ cùng người hầu sẽ trốn thoát, nếu Mola Ridge có thể mang theo người của Lake quốc phong tỏa bên ngoài, thì có hy vọng đem sứ đoàn Thrace quốc một lưới bắt hết không lọt một ai.

Xem ra Mola Ridge hoàng tử này, đích thật là nhân vật tiêu chuẩn của phái “thân Hương Ba Thành”.

Vài phút sau.

Tôn Phi cùng Mola Ridge hai người mang theo trên trăm tên hộ vệ, dưới bóng đêm mờ mịt che chắn, lặng yên không một tiếng động bao vây dịch quán chỗ Thrace quốc, đây là một chỗ tương đối hẻo lánh, cùng kiến trúc xung quanh cũng không giống nhau, như một nơi riêng biệt, đại môn thật lớn bằng gỗ đóng chặt, phía trên cao là hai ngọn đèn ma pháp, trong gió lay động qua lại, chiếu ánh sáng mờ nhạt trên một khoảng đất, cả tòa thạch bảo lặng yên không tiếng động.

Mola Ridge lệnh cho binh lính nhanh chóng phong tỏa mỗi lộ khẩu từ trong thạch bảo ra ngoài, mà chính hắn cùng đám cận vệ thì giữ đại môn, dù sao cũng là tranh cãi giữa Hương Ba Thành cùng Thrace quốc, bọn hắn chỉ có thể giúp ở một mức độ, cho nên không có cùng Tôn Phi xông vào tấn công thạch bảo.

Tôn Phi cùng “Hắc Toàn Phong” một người một chó lặng lẽ tới gần đại môn.

Ánh trăng giấu trong mây đen, một trận cuồng phong lạnh buốt thổi qua, cuốn tung đám lá khô trên mặt đất, trời đất ngay lúc này mang một vẻ đìu hiu không nói lên lời, giống như cơn yên tĩnh trước khi giông bão.

Không chừng một khắc sau, cái yên tĩnh này sẽ biến thành một hồi chiến đấu sống còn.

Tôn Phi đi bước một lén lút tới gần thạch bảo.

- Không tốt, sự tình có biến hóa!

Lúc còn cách đại môn khoảng năm sáu thước, Tôn Phi đột nhiên biến sắc, bởi vì hắn đột nhiên ở trong không khí ngửi được một cỗ mùi vị huyết tinh nồng đậm, tựa hồ còn mang theo một tia nhiệt khí...

Tôn Phi nghĩ tới điều gì, vội vàng bước nhanh xông lên trước một cước đá văng đại môn.

Phanh!

Hai tấm cửa gỗ chí ít có năm sáu trăm cân bay vào trong, Tôn Phi hóa thành một đạo tàn ảnh, cùng đại hắc cẩu một trước một sau, vọt thẳng vào.

Tới khi chứng kiến tình huống bên trong, Tôn Phi nhất thời ngây ngẩn cả người.

Đại hắc cẩu cũng tứ chi cứng đờ, đứng ngây ngay tại chỗ.

Một người một chó đưa mắt nhìn nhau.

- Tại sao lại là như vậy?

Cảnh tượng bên trong thạch bảo vượt xa Tôn Phi tưởng tượng, chỉ thấy ngay sau đại môn, trên mặt đất là hơn hai mươi cỗ thi thể, hiển nhiên vừa mới chết không lâu, bởi vì miệng vết thương còn ồng ộc máu tươi, trong màn đêm rét lạnh còn bốc lên khói trắng, Tôn Phi trong lòng cả kinh, cẩn thận quan sát, phát hiện những các chết này thân mặc quần áo người hầu chứ không phải là binh lính Hương Ba Thành, lúc này mới nhẹ nhàng thở một hơi.

Trong không khí đã tràn ngập vị đạo huyết tinh sềnh sệch gay mũi.

Máu loãng từ đám thi thể chảy ra, tạo nên ở trên mặt đất một dòng suối nhỏ, thong thả lưu động, thành một dải đỏ tươi ghê rợn giữa trời đêm.

Cả tòa thạch bảo trong vòng tĩnh lặng đáng sợ.

Xa xa trong phòng đèn đuốc vẫn sáng, chỉ là không có bất kỳ thanh âm nào.

Giống như là một tòa Tử Thành.

Tôn Phi cùng đại hắc cẩu bảo trì cảnh giác từng bước một đi tới, dọc theo đường đi không có phát hiện bất kỳ một nhân chứng sống nào, bên cạnh bậc thang, trong hoa viên, dưới đại thụ, trên mặt ghế đá, góc tường, cạnh dòng nước chảy…. Nơi nơi đều chi chít thi thể, những người này hiển nhiên đều bị đánh bất ngờ không hề có kháng cự, đại đa số vũ khí đều chưa kịp rút ra liền bị giết chết, trên mặt còn mang diễn cảm không thể tưởng tượng, như là thấy chuyện gì vô cùng đáng sợ.

Tôn Phi quan sát vô cùng cẩn thận.

Hắn phát hiện cơ hồ mỗi một thi thể đều có ít nhất bốn vết thương, sâu tới tận xương, vài thi thể còn trực tiếp bị phanh thây, tứ chi đứt rời rải rác trên mặt đất… Tràng diện vô cùng thê thảm, giống như là Tu La địa ngục trong truyền thuyết.

Bình Luận (0)
Comment