Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 26 - Chương 26: Miểu Sát! Lại Thấy Miểu Sát

Quoc vuong van tue Full
Chương 26: Miểu sát! Lại thấy miểu sát
 

Tôn Phi gầm lên một tiếng, tiếng gầm tựa như những mũi tên âm thanh bén nhọn đâm thẳng vào trong lòng mỗi người

Rất nhiều lão binh đã cúi đầu để không ai chứng kiến được ánh mắt mình, thế nhưng thân thể đang run lên bần bật vì kích động của họ đã tự bán đứng chính chủ nhân của mình. Một ít binh sĩ trẻ tuổi đã không thể kìm nén nỗi nữa mà khóc òa lên, không biết là vì ủy khuất hay vì cao hứng

Tóc trắng Bì Nhĩ Tư, trung đội trưởng Bố Lỗ Khắc, thậm chí đệ nhất cao thủ Hương Ba Thành Lan Mạt Đức trong lúc nhất thời cũng không khỏi bị lời nói của Tôn Phi kích thích tới nhiệt huyết sôi trào, bọn hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một thứ gì đó càng ngày càng nóng bỏng, càng mảnh liệt.

Mà quan quân pháp Khống Tạp càng lúc càng sợ hãi tới mức choáng váng.

Hắn sợ hãi quỳ mọp trên mặt đất, đến việc đang tự tát mình dường như cũng quên mất. Không biết hắn lúc này là đang xấu hổ, hay vì đang cân nhắc làm thế nào để ứng phó với cơn thịnh nộ của quốc vương.

“Tại Hương Ba Thành ngươi chính là quân pháp sao? Vậy quốc vương như ta thì được xem là cái gì?”

Tôn Phi lại gầm một tiếng đồng thời đá ra một cước khiến Khống Tạp đang quỳ ngả lăn trên đất, sau đó quay người hỏi Bố Lỗ Khắc: “Đội trưởng Ca Đức Bố Lỗ Khắc, ngươi nói cho ta biết với tư cách quan quân pháp, lâm chiến không tham gia mà trốn chạy, trước khi tham chiến còn mạo phạm uy nghiêm quốc vương, bình thường lại lạm dụng chức quyền chà đạp bá tánh Hương Ba Thành, chà đạp lên quân pháp. Liên tiếp những hành vi phạm tội này, dựa theo luật pháp thì đáng bị xử tội như thế nào?”

“Có lẽ nên khép vào tội phản quốc, xứng đáng bị xử tử.” Bố Lỗ Khắc một bộ dạng thật thà trả lời.

Nhìn Khống Tạp đang giãy giụa trên mặt đất cố gắng đứng dậy, Tôn Phi lạnh lùng hỏi: “Nghe thấy không? Ngươi còn điều gì muốn nói không?”

Quan quân pháp Khống Tạp lúc này tỏ ra luống cuống, cực kỳ luống cuống

Hắn có thực lực nhất tinh võ sĩ đỉnh phong nên cũng không e ngại gì Bố Lỗ Khắc cùng những binh sĩ này. Thế nhưng đệ nhất cao thủ Hương Ba Thành Phất Lan Khắc Lan Mạt Đức đứng ở xa xa đằng kia lại như một tòa núi lớn nguy nga khiến hắn phải thừa nhận áp lực cực lớn. Hiển nhiên nếu Á Lịch muốn giết hắn, Lan Mạt Đức có thể chặt đầu hắn ngay lập tức mà mà không hề do dự.

“Bệ hạ thứ tội! Bệ hạ khai ân, ta sau này không dám nữa.”

Khống Tạp bò đến trước người Tôn Phi mà khóc ròng, cầu khẩn, uy phong lúc trước không biết đã chạy đi nơi nào.

“Muốn ta tha sao? Ngươi hỏi bọn họ đi, bọn họ chịu tha cho ngươi sao?” Tôn Phi vừa nói vừa chỉ vào những binh sĩ trên tường thành hỏi. Không một ai trả lời Nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt phẫn nộ của các binh sĩ này khi nhìn vào Khống tạp thì cũng đã biết câu trả lời.

Khống Tạp nằm mơ cũng không ngờ có lúc hắn lại bị thê thảm như thế này, hắn phải hướng tới các binh sĩ thường ngày bị hắn chửi bới tê tiện để cầu xin tha thứ mới có thể bảo trụ tánh mạng của mình. Hắn bỗng nghĩ lại một ít những chuyện hắn đã làm trong hai năm vừa rồi, hắn biết rõ, hôm nay đám nông nô này nhất định không bỏ qua cho mình.

Khống Tạp giờ đã hiểu hôm nay Á Lịch quốc vương cố ý nhắm hắn mà khai đao rồi. Hắn lúc này đem một tia hy vọng cuối cùng ký thác vào quan truyền lệnh Ba Trạch Nhĩ

Từ khi được Ba Trạch Nhĩ ưu ái đến nay, Khống Tạp vì nịnh nọt người cầm quyền thực tế của Hương Ba thành đã làm không ít việc bị người đời thóa mạ. Hắn hy vọng Ba Trạch Nhĩ lần này có thể như trước bảo trụ, cứu táng mạng đang trong cơn nguy hiểm của hắn.

Nhưng Ba Trạch Nhĩ một thân vận hồng bào vẫn đứng yên ở nơi đó, không tỏ ra bất cứ điều gì, thậm chí còn không liếc nhìn hắn một cái. Lộ ra một dạng phong khinh vân đạm giống như không hề quen biết, nó khiến cho Khống Tạp gần như trở nên tuyệt vọng.

Hắn ngẩng đầu lên lại thấy Á Lịch đang nhìn hắn mà cười một cách lạnh lùng.

Ánh mắt binh sĩ xung quanh nhìn hắn cực phẫn nộ, giống như hận không thể lột da nuốt thịt hắn ra vậy. Hắn thực sự bị mọi người xa lánh hoàn toàn.

“Bệ hạ, vậy ngài xử trí ta như thế nào?” Khống Tạp lúc này đã trở nên tỉnh táo trở lại hỏi.

Tôn Phi cũng không thèm trả lời hắn mà ngẩng đầu nhìn tất cả mọi người trên tường thành, cao giọng hỏi: “Quan quân pháp Khống Tạp, trong chiến trận lâm đầu bỏ chạy, mạo phạm uy nghiêm quốc vương, tùy tiện chà đạp quân pháp. Dựa vào pháp luật vương quốc, ta dùng tội phản quốc tuyên án: Tử hình”

Khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội, Tôn Phi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua. Tên quan quân pháp Khống tạp này hiểu nhiên chính là tâm phúc của Ba Trạch Nhĩ, hắn thực sự đã làm cho quan đội loạn đến thất điên bát đảo rồi. Dựa theo thần sắc binh sĩ, rõ ràng tên này cực kỳ không được lòng binh sĩ. Đối với dạng người như vậy, chỉ có thể trảm thảo trừ căn, không những có thể gạt bỏ bớt mấy kẻ phản nghịch, còn có thể lập nên vương uy. Vì vậy cho nên ngay từ lúc đầu Tôn Phi đã sớm không cho Khống Tạp bất kỳ cơ hội nào

Đạo mệnh lệnh này vừa ban, cả đám binh sĩ trên tường tường thành đều không kiềm chế đượng sung sướng mà hoan hô.

Nhưng đúng lúc này một âm thanh vang lên:

“Muốn giết ta? Vậy tên ngu ngốc như ngươi cũng đừng hòng sống sót.”

Một tiếng gào rú tựa như hung thú vang lên, Khống Tạp ôm chặt lấy đùi Tôn Phi, trên người hắn một loại hỏa diễm màu vàng đất như ẩn như hiện hiên ra, đây là dấu hiệu chứng tó hắn sắp bước vào nhị tinh võ sĩ. Hai năm trước, khi tới Hương Ba Thành thì hắn cũng là nhất tinh đỉnh phong rồi, đáng tiếc hai năm sống trong nhung lụa đã khiến thực lực của hắn không hề có tiến bộ. Không nghĩ tới thời điểm này lại sắp đột phát khi gặp hiểm cảnh như vậy.

Dùng xu thế “sét đánh không kịp bưng tai”, hắn nhảy vọt lên đưa tay phải ra cố gắng chế trụ Tôn Phi

Vị quan to này bình thường vô cùng hung hãn, càn quấy lúc này lại như “chó nhà có tang”, dưới sự chứng kiến của mọi người kêu lên sợ hãi giống như sắp nổi diên: “Đều cút ngay cho ta, chết tiệt. Mau cách xa ta một chút, ai dám tới ta lập tức giết ngay tên quốc vương ngu ngốc này.”

Bố Lỗ Khắc, Bì Nhĩ Tư cùng các binh sĩ giật mình kinh hãi

Đám người này lập ào ào tiến ra bao vây lấy Khống tạp, đao kiếm, chùy, xiên thậm chí ngay cả các loại nông cụ hư hỏng cũng đêu được giương ra nhắm vào Khống Tạp đang cố gắng kháng cự.

“Mau thả quốc vương bệ hạ ra, cái tên tạp chủng nhà ngươi thật đúng là tên nhát gan.” Bì Nhĩ Tư cầm song chùy vung vẫy gào lên.

Bố Lỗ Khắc cũng hiện lê một vẻ mặt khẩn trương, tuy Á Lịch lúc trước biểu hiện ra ngoài có thực lực nhất tinh võ sĩ, nhưng là toàn thân Khống Tạp quag diễm, đấu khí lập lòe chứng tỏ hắn đã tấn cấp nhị tinh. Hơn nữa lúc này hắn đã cùng đường, nếu làm khó hắn, chỉ sợ quốc vương sẽ bị thương tổn nên vội vàng nói: “Khống Tạp, buông Á Lịch bệ hạ ra. Ta dùng vinh dự của võ sĩ hướng Chiến Thần điện hạ phát thệ cho phép ngươi còn sống rời đi Hương Ba Thành tiếp tục làm dong binh.”

“Dong binh? Ha ha, ngươi để cho ta lại đi làm kiếp dong binh bữa no bữa đói nữa sao?” Khống Tạp lúc này đã cực kỳ điên loạn, hắn cười một cách điên cuồng: “Ngươi cho rằng sau hai năm sống tại Hương Ba Thành thối nát này còn có thể làm một dong binh hợp cách sao? Ta không bao giờ muốn trỉa qua kiếp sống chỉ vì một ít kim tệ mà liều mạng nữa. Ngươi nhanh chuẩn bị một ít kim tệ cùng một con khoái mã cho ta.”

Thừa dịp sự chú ý của Khống Tạp thay đổi, đệ nhất cao thủ Hương Ba Thành Lan Mạt Đức chậm rãi di động về phía trước, thanh cự kiếm màu đen sau lưng khẽ rung rung. Hắn đang tính toán khoảng cách, cố gắng tìm ra phương án nhất kích trí mạng để cứu người.

Nhưng Khổng Tạp rất nhanh phát hiện ra điều này

Hắn giống như là con chuột đồng bị kích thích, liên tục gầm rú: “Không được qua đây! Lan Mạt Đức, ngươi không được qua đây, mời ngươi lui ra một chút. Ta biết chính mình không phải là đối thủ của ngươi, nhưng là với khoảng cách như thế này, ngươi có tin trước khi ngươi động thủ ta đã kịp bẻ gãy cổ tên quốc vương ngu ngốc này không?”

Lan Mạt Đức đành bất đắc dĩ tạm thời lui về phía sau

Không ai nghĩ tới sự tình lại ra tới mức này. Bố Lỗ Khắc cùng Bì Nhĩ Tư đầy lo lắng, bọn hắn không biết phải làm thế nào bây giờ. Nếu như có thể bọn hắn tình nguyện thay thế chon Tôn Phi, nhưng mà…

Trong đám người lúc này chỉ có quan truyềnh lệnh Ba Trạch Nhĩ là không biến sắc

Trong mắt tên hồng bào lão đầu này ánh lên một tia hàn quang, trong ánh mắt lén lút lộ ra một tia kinh hỉ, nội tâm hắn đang âm thầm cầu nguyện: “Tên ngu xuẩn này, đừng nói nhiều nữa. Mau giết hắn đi, giết hắn đi, hắc hắc, như vậy ta sẽ đỡ tốn công hơn rất nhiều.”

“Mau đi chuẩn bị ngựa cùng kim tệ, nhanh lên.”

Từng tia sáng mặt trời phản chiến lên đống binh khí tỏa ra hàn quang lấp loáng, bị vây giữa rừng đao thương, Khống Tạp tâm trạng cực kỳ khẩn trương, tâm trạng cực kỳ căng thẳng mà hét to

Nhưng đúng lúc này một âm thanh nữa lại vang lên:

“Không cần chuẩn bị gì cả.” Tôn Phi vỗn bị chế trụ từ nãy tới giờ bỗng nhiên lên tiếng nói.

“Ngươi nói cái gì?” Khổng Tạp cảm thấy sững sờ hỏi lại

“Ta nói không ai cần chuẩn bị mấy thứ kia, bởi vì đối với ngươi mà nói, có nhiều hơn kim tệ cũng không còn cơ hội dùng nữa.” Tôn Phi thái độ bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Khống Tạp kiên nhẫn nói ra từng chữ giải thích.

Loại thần sắc tĩnh táo này tựa như không phải hắn mà chính là Khống Tạp bị khống chế vậy. Khống Tạp vỗn nãy giờ vẫn cảm thấy cực kỳ khẩn trương nổi giận nói: “Ha ha, không có cơ hội để dùng? Tiểu tử mặt trắng, ngươi nói lời này là ý gì đấy?”

“Bởi vì, ngươi sẽ phải chết.”

“Cái gì?”

Không đợi Khống Tạp kịp phản ứng, hắn đột nhiên ảm thấy toàn thân tê liệt, một cổ cảm giac đau đớn mạnh mẽ truyền lên từ bụng, loại cảm giác này giống như bị người ta đánh cho nội tạng, khí quan tới tan nát. Cổ tay vốn đang khống chế Tôn Phi cũng không kịp phát lực, toàn thân sức lực của hắn dường như đã mất sạch, sau đó cả người hắn xoay tròn rồi bay thẳng lên trời.

Một màn này khiến cho mọi người trên tường thành kêu lên kinh ngạc

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Rất nhiều người bị dọa cho sợ ngây người

Bởi vì bọn họ đều nhận thấy quốc vương Á Lịch trẻ tuổi vốn đang bị khống chế, chỉ đơn giản đưa tay ra đánh một quyền, giống như là tùy ý chơi đùa vậy, nhẹ nhàng đụng vào bụng Khống Tạp.

Một giây sau.

Đấu khí quang diễm của tên nhị tinh võ sĩ thực lực cường đại kia vống không ngừng lóe lên kia đã bị tan thành mảnh nhỏ mà nhanh chóng biến mất. Còn Khống Tạp thì bị đánh cho cả người bay lên không trung.

Tất cả mọi người vẫn còn đang khiếp sợ.

Tôn Phi không nói lời nào liền đưa tay lấy thanh trường mâu của một tên binh bĩ kế bên, ném ra một cái.

“Véo”

Tiếng gió rít gào vang lên, hàn quang lóe lên một cái. Trường mâu tựa như một mũi tên cực lớn mang theo âm thanh phệ hồn lao tới Khổng Tạp đang ở giữa không trung chưa kịp kêu lên một tiếng thảm thiết đã bị trường mâu xuyên qua tim một cách chuẩn xác, trường mâu tiếp tục mang theo quán tính bắn nhanh về phía trước sau đó cắm thẳng vào cửa thành địch lâu. Khống Tạp lúc này đã tay chân rung rẩy, đầu nghiêng sang một ben, khóe miệng trào máu, hiển nhiên là đã thiệt mạng.

Lại là đồ sát, đồ sát nhị tinh võ sĩ.

Cho dù đã gặp qua nhiều kỳ tích phát sinh trên người vị quốc vương trẻ tuổi này, nhưng lúc này ngay cả vị đệ nhất cao thủ Hương Ba Thành Lan Mạt Đức cũng bị dọa cho ngây người.

Nhất tinh võ sĩ cùng nhị tinh võ sĩ cách biệt rất lớn, không đơn giản chỉ là con số. Ở Ngã Trạch Lạp Tư đại lục này, thực lực võ sĩ được xếp cao thấp dựa vào sô ngôi sao để xác nhận, chia làm ba cấp là nhật, nguyệt, tinh.

Bình Luận (0)
Comment