Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 260 - Chương 148: Đại Thắng Lợi.

Quoc vuong van tue Full
Chương 148: Đại thắng lợi.
 

Biến số?

Roman Pavlyuchenko nao nao, chợt rất nhanh liền tỉnh ngộ.

Đúng vậy, chính là ‘biến số'.

Trừ bỏ từ này, Pavlyuchenko rốt cuộc tìm không ra từ ngữ khác để hình dung trận chiến này, hắn nhìn thấy hết thảy, từ lúc Alexander mang theo nữ nhân cùng hài tử ra trận, hắn không ngờ đám nữ nhân nũng nịu kia lại là sứ giả của tử thần - ma pháp cung tiễn thủ, không ngờ Hương Ba Thành có hơn năm mươi danh Thần Xạ Thủ “Triết Biệt cấp”, không ngờ con hắc cẩu kia lại điên cuồng và có sức mạnh lớn như vậy, không ngờ Hương Ba Thành lại có hai mươi cương giáp tráng hán lực lượng thân thể khủng bố như, càng không ngờ đỉnh đỉnh đại danh “Gót sắt Viêm Thần” chỉ sau một lần xung phong đã toàn quân bị diệt, hơn nữa còn không thể giết bất kỳ địch nhân nào, càng thêm nữa là thực lực Alexander vương lại đột phá...

Toàn bộ những chuyện đó hắn không nghĩ tới.

Đây là biến số.

Hương Ba Vương Alexander đem chuyện tình người khác không thể tưởng được, toàn bộ hóa thành sự thật.

Loại bến số này, mới là đáng sợ nhất, bởi vì cho dù một chủ soái anh minh bậc nhất, khi đối mặt với địch nhân như vậy, cũng sẽ bị “ngoài ý liệu” đánh tan, ngươi không biết được giây lát sau chuyện gì sẽ xảy ra, khi ngươi phát hiện ra thì ngươi đã thảm bại rồi.

Chuyện này thật đáng sợ

- Roman, hảo hảo nhớ kỹ hết thảy nhìn thấy hôm nay, có lẽ trong tương lai một ngày nào đó, ngươi sẽ đích thân đối mặt tất cả chuyện này...

Lời của trưởng công chúa khiến đại kỵ sĩ trưởng cảm thấy có điểm không ngờ, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp lại.

Dưới trường đạ điện hạ Arshavin cho vô số tướng lãnh trung thành và tận tâm. Pavlyuchenko không phải người mạnh nhất, nhưng lại có được cái tâm bình tĩnh và ham học hỏi, phe cánh của đại vương tử điện hạ có ít trí tướng cùng thống soái có tài, cho nên nên “nữ văn thánh” trưởng công chúa mới ngoại lệ mang kỵ sỹ này theo bên người, để cho hắn tiếp xúc càng nhiều việc mà một tướng lãnh bình thường cả đời chưa bao giờ tiếp xúc, tất nhiên là có dụng ý. Mà đối với điểm này Pavlyuchenko hiểu rất rõ ràng, cho nên luôn yên lặng học tập, trận chiến quy mô hôm nay gây cho hắn rất nhiều rung động, hắn cần thời gian để tiêu hóa.

...

- Bệ hạ, xử lý bọn hắn thế nào bây giờ?

Hoàng Kim Kỵ Sĩ còm sao Sơn Dương Paul Pearce hỏi. Hắn mang theo cửu quốc quốc vương trói lại ném đến trước mặt hắc cẩu, hắc cẩu rít gào một trận làm bọn chúng sợ đến vãi ra quần, có mấy tên không có khí khái quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin tha mạng...

- Dọn dẹp chiến trường, mọi người thu toàn bộ binh khí khôi giáp vào trong thành, tạm thời sửa sang lại thiệt hại, còn đám tù binh kia thì dùng xích trói lại rồi đưa tới “tiểu hắc ốc”, giao cho Oleguer trông giữ cẩn thận, người trọng thương toàn bộ xử tử, còn những thi thể thì chôn cùng nhau tại hậu sơn...

Tôn Phi cưỡi đại hắc cẩu đảo qua chiến trường huyết khí tận trời:

- Đem toàn bộ chiến mã cùng Liệt Diễm thú bất luận thương thế nặng nhẹ, tạm thời toàn bộ nhốt vào chuồng ngựa vương thất, phái người chiếu cố cẩn thận, những thứ này đều là bảo bối tương lai của Hương Ba Thành đó, a ha ha ha!

- Ngươi không thể làm như vậy, những thứ này là tài sản của Chishui quốc, ngươi không có quyền chiếm làm của riêng.

Chishui quốc vương chứng kiến từng đầu Liệt Diễm thú bị binh lính Hương Ba Thành dẫn đi, cả giận nói.

Ba ba!

Pearce cười hắc hắc trực tiếp hung hăng tát hai cái, bị cánh tay khủng bố như thiết chùy đánh trên mặt, vị quốc vương bệ hạ này răng bay loạn, một giây sau mặt mũi trở nên bầm dập, nói năng cũng không rõ ràng, mắt sưng húp thành một đường, sống mũi trực tiếp cong vẹo.

- Câm miệng, tù binh phải có giác ngộ của tù binh, những vật này là chiến lợi phẩm của Alexander bệ hạ, ngay cả ngươi cũng vậy!

Peacre không cấp cho đám quý tộc này chút mặt mũi nào. Mặt khác mấy quốc vương bên trong đã bị một màn dã man này làm cho ngất đi, còn những người thanh tỉnh thấy một màn như vậy không còn dám phản kháng, thành thành thật thật nhìn binh lính Hương Ba Thành thu gom chiến trưởng, đem tài sản của bọn hắn từng cái từng cái một lấy đi.

Trời chiều đỏ như máu.

Trên không trung kền kền bay đầy trời, những con chim khổng lồ mỏ đen bóng ngửi được khí tức tử vong cùng thịt rữa, từ xa xa phía sau dãy núi Hương ba thành hợp bầy mà kéo đến, thanh âm huyên náo, gây nên một áp lực vô hình lên những kẻ khác.

- Để cho bọn hắn viết quốc thư, đòi tiền bồi thường chiến tranh gấp đôi lúc trước, kỳ hạn trong một tháng phải mang đến, nếu nhất thời gom không đủ, có thể dùng khoáng sản cùng vật tư khác đến đền, ha ha, đám vương tử lời nói không có trọng lượng, hiện giờ thư của quốc vương thì đủ ý nghĩa chứ? Đem lời của ta từ đầu chí cuối truyền cho các quốc gia, nếu có quốc gia nào can đảm dám phản kháng, kỳ hạn đến, bổn vương tự mình đem đầu bọn chúng đến cửa đòi lấy!

Sau trận đại thắng, ngữ khí Tôn Phi cường ngạnh hẳn lên.

Kỳ thật hắn đã sớm dự đoán được giữ lại đám vương tử sẽ chẳng có tác dụng gì, dù sao hoàng tử không phải quốc vương, không có trọng lượng, cho nên cũng đã sớm tính toán đến việc dắt dây cho đám quốc vương tự sập bẫy, nhưng thật không ngờ đám liên quân này tới nhanh như vậy, Tôn Phi từ trong đó ngửi được một chút hương vị bất thường.

- Để cho lão giám ngục Oleguer hảo hảo chiếu đám quốc vương tôn quý này đi, tra rành mạch toàn bộ sự việ, ta cần biết cửu quốc như thế nào thông đồng liên hợp với nhau vì chuyện nhỏ này!

Tôn Phi vỗ vỗ đại hắc cẩu, bắt đầu đi đến hướng Hương Ba Thành.

Một trận chiến này, được thoải mái.

Kỳ thực lấy thực lực trước mắt của Hương Ba Thành, nguyên bản không cần nhiều phiền phức như vậy, trực tiếp mở đường xung phong giết ra là có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, nhưng Tôn Phi muốn nhờ một chút chiến đấu để hảo hảo tôi luyện các chiến sĩ Hương Ba Thành, làm cho bọn họ thích ứng bày trận, phối hợp, xung phong, nghe lệnh... từng khâu nhỏ nhất của chiến tranh, cũng làm cho bọn họ chân chính tiếp xúc gần gũi với chém giết, tử vong, huyết tinh. Phải biết rằng một chi quân đội chỉ có lực lượng cường đại, nhưng không có ý chí tương xứng thì tuyệt đối không thể tồn tại. Tôn Phi có thể sử dụng “Người Khổng lồ xanh dược tề” cùng một ít vật phẩm khác từ Diablo thế giới để tăng cường lực lượng binh lính, nhưng không cách nào làm cho bọn họ thích ứng chiến trường huyết tinh cùng tàn nhẫn, không cách nào làm cho bọn họ có được ý chí cùng dũng khí tương xứng với lực lượng, mấy thứ này chỉ có tại chiến trường chính thức mới có thể cảm nhận được, Hương Ba Thành là một thành nhỏ nơi biên cương Zenit đế quốc, đã rất nhiều năm chưa tiếp xúc qua chiến tranh chân chính, Hắc Giáp Quân lúc trước miễn cưỡng tính là một lần, bất quá lần đó là bị ép ứng chiến, cùng với chủ động nghênh địch lần này bất đồng.

Cho nên Tôn Phi hôm nay mới đem trận chiến có thể nắm chắc giải quyết trong mười phút kéo lê tới tận hai giờ đồng hồ.

Tôn Phi chậm rãi hướng cửa thành đi đến, tầm mắt đảo qua trên mặt binh lính canh cửa.

Sự thật chứng minh, khổ tâm của Tôn Phi ngày hôm nay cũng không có uổng phí, bởi vì trong ánh mắt nhóm binh lính, trừ bỏ một chút kinh hoảng, Tôn Phi thấy được càng nhiều là kiên định cùng dũng cảm... Bọn hắn đã bắt đầu thích ứng kiểu chiến đấu như vậy.

Máu và lửa, là thứ làm cho người ta trưởng thành lên dễ dàng nhất.

Một trận này, đại hoạch toàn thắng.

Bình Luận (0)
Comment