Tại Diablo thế giới, thích khách là khiến người ta kinh hãi nhất, bọn hắn tới vô ảnh đi vô tung, kèm theo kỹ năng ám sát khiến người không thể tưởng tượng, thậm chí thân thể của bọn họ mỗi một bộ phận cũng có thể ở nháy mắt biến thành vũ khí đáng sợ, tùy thời phát ra một kích trí mệnh, cũng có thể thuần thục sử dụng các loại vũ khí. Tuy rằng người man rợ cũng được xưng là chuyên gia cận chiến, nhưng kỹ xảo cùng phương thức tác chiến của người man rợ thập phần khí phách, công khai rõ ràng, chú trọng khí thế, mà thích khách thì tinh thông tiểu xảo cận thân chiến đấu, giống như một độc xà ẩn núp trong bóng tối kẻ khác khó lòng phòng bị.
Hắc y nhân xâm nhập cũng là một cao thủ hiếm thấy, nhưng cũng bị thích khách Tôn Phi liên tiếp dùng tiểu xảo cận thân mà biến thành luống cuống tay chân.
- Hổ kích!
Hét lớn một tiếng, Tôn Phi đột nhiên khởi động kỹ năng thích khách “Hổ kích”.
Chân khí trong cơ thể lấy một loại tiếu tấu cùng tốc độ kỳ dị mà lưu động, một màn khiến người kinh dị xuất hiện, song quyền của Tôn Phi như huyễn hóa thành hai đầu mãnh hổ rít gào gầm lên giận dữ, phát ra điếc tai tiếng hổ khiếu điếc tai, quyền như tia chớp, một đấm một đấm liên miên không dứt đánh về phía hắc y nhân bịt mặt, mỗi một quyền lực lượng như chồng chất lên nhân, quyền sau gấp đôi quyền trước, tới kích thứ mười, ảo ảnh mãnh hổ trên nắm tay Tôn Phi càng trở nên rõ ràng, thậm chí như thay thế luôn song chưởng của Tôn Phi, ẩn chứa lực lượng mơ hồ đột phá tới tứ tinh cấp tiêu chuẩn, một quyền đánh ra, trực tiếp oanh bạo không khí.
Đối mặt chiêu thức lăng lệ quỷ dị như vậy, hắc y nhân không dám đón đỡ, thân hình chỉ có thể chật vật né tránh.
- Long trảo!
Lại là hét lớn một tiếng, kỹ năng thích khách, “Long trảo” khởi động.
Đây là một loại kỹ năng liên hoàn cước, hai chân Tôn Phi dưới chân khí bao bọc tựa như long hình lợi trảo, lấy tốc độ cùng quỹ tích mà mắt thường cơ hồ không thể bắt giữ, trên không trung xé rách từng đạo khe hở, hai chân giống như hai thanh cự phủ lóe ra hàn quang sắc bén, liên tiếp tới lui, sinh sôi không ngừng, hắc y nhân bịt mặt đối với biến chiêu này không kịp phòng ngự, nhất thời bị Tôn Phi nháy mắt đá trúng cánh tay, kêu lên một tiếng đau đớn, song chưởng biến dạng, khóe miệng tràn đầy máu, cả người như bao cát bay ngược về phía sau.
Tôn Phi đằng không mà lên, đuổi sát phía sau, hai chân liên hoàn đánh xuống, nháy mắt đuổi giết tới trước mặt.
Chỉ cần tiếp tục bổ trúng, hắc y nhân không thể không gục ngã đương trường.
Nhưng ngay tại thời khắc nguy cấp này hắc y nhân bịt mặt đột nhiên thấp giọng hô hét lên một tiếng gì đó, lập tức tử sắc quang diễm lóe lên, thương thế nơi song chưởng nháy mắt phục hồi, trường kiếm trong tay lấy một loại lộ số quỷ dị, lúc nhanh lúc chậm, vẽ trên không trung từng đạo quỹ tíc màu tím, như là một đóa Violet kiều diễm nở rộ, chặn một kích tất sát lăng lệ của Tôn Phi.
Oanh! !
Violet kiều diễm cùng “Đại phủ” Tôn Phi va chạm, bộc phát ra từng trận dao động khủng bố, làm đổ rạp cây cối chung quanh, dập nát cả cự thạch, bụi mù mịt trong màn đêm, cả đám người Peter Cech cũng bị kình phong thổi tới mà liên tục lảo đảo lui về phía sau.
Tôn Phi bay ngược lại.
Thần bí hắc y nhân lần nữa lại thụ thương, bất quá hắn mượn lực ba động mà xoay người chạy trốn, thân hình nhanh như thiểm điện, bên ngoài một thánh đấu sĩ đồng huy kiếm ngăn trở, lại bị hắn một chưởng trực tiếp đánh bay, quang diễm lóe ra, nháy mắt liền biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt.
- Muốn trốn? Quyền diễm! !
Chân khí trong cơ thể Tôn Phi đột nhiên gia tốc vận hành, kỹ năng thích khách, “Quyền diễm” phát động, chỉ nghe 'Phần phật' một tiếng, trên song quyền đột nhiên bốc lên hỏa diễm hừng hực, xích hồng sắc liệt diễm ở trong đêm tối hết sức bắt mắt, tản ra năng lượng ba động kinh người, chỉ thấy song quyền khẽ chấn động, quyền diễm rời khỏi tay, giống như sao băng xé toàn màn đêm lao về phía xa xa.
Vài giây đồng hồ sau, một tiếng kêu đau đớn truyền đến, xa xa ánh lửa chợt lóe, nhưng sau đó toàn bộ biến mất, mọi âm thanh cũng tắt lịm, giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh.
Tôn Phi dừng chân trên một tảng đá lớn, thần sắc kinh ngạc, như có suy nghĩ gì.
- Không nghĩ tới lại để hắn chạy thoát... Lại có thể có thể dập tắt “'Quyền diễm chi viêm” của thích khách, đúng thật có chút thủ đoạn!
Trong lòng có chút kinh ngạc, Tôn Phi không tiếp tục truy, thân hình vọt tới trước mặt binh lính vừa bị hắc y nhân một chưởng đánh bay, chuyển sang hình thức thánh kỵ sĩ, phất tay một cái, lực lượng thánh kỵ sĩ “Linh khí” vận chuyển, một đoàn kim sắc quang diễm lóe ra, kỹ năng “cầu nguyện” phát động, rất nhanh liền trị liệu hoàn hảo thương thế của binh lính kia.
- Tham kiến bệ hạ!
Ánh mắt đám người Cech khó có thể che dấu rung động, nhanh chóng lại đây hành lễ. Bọn hắn không tham gia một trận trên đỉnh Đông Sơn vừa qua, đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến thủ đoạn của quốc vương bệ hạ, cả đám đều bị kỹ thuật chiến đấu vô cùng kỳ diệu “Hổ quyền” cùng “Long cước” làm sợ đến ngây người, trong lòng vô cùng rung động.
- Ân.
Tôn Phi gật gật đầu:
- Peter, đem chuyện xảy ra cẩn thận nói một lần cho ta nghe, các ngươi có phát hiện gì không?
- Tuân mệnh, bệ hạ. Hắc y nhân bịt mặt kia thực lực rất mạnh, một đường lặng lẽ vượt qua bốn đạo ma pháp cạm bẫy, bởi vì không cẩn thận phát động cạm bẫy hỏa diễm liên hoàn nên mới bại lộ, thần cùng các huynh đệ thấy biến lập tức đuổi tới, lúc đó hắn cũng đã sắp thoát khỏi vây khốn, có ma pháp cạm bẫy cùng ưu thế về nhân số nhưng chúng thần cũng chỉ có thể cầm chân hắn hai ba phút, nếu không phải bệ hạ tới kịp lúc, sợ là hiện giờ hắn đã xông được vào trong cấm địa.
Tôn Phi gật gật đầu, nháy mắt chuyển sang hình thức thích khách, hai tay tay không ngừng kết xuất ấn ký kỳ quái, đem toàn bộ ma pháp cạm bẫy phân bổ bố trí lại một lần nữa, sau đó đó xoay người cất bước hướng hang đá ngầm trong mê thành mà tới, lại hỏi:
- Lấy cảm giác của ngươi, người xâm nhập đêm nay có khi nào chính là người lần trước đã tới không?
Cech vừa đi vừa tự hỏi một lát, cuối cùng khẳng định nói:
- Bệ hạ, chúng thần đã giao thủ cùng cả hai người này, theo thực lực cùng thuộc tính đấu khí mà xét, hẳn cùng là một người, chỉ là thực lực của hắn so với lần trước mạnh hơn không ít. Hơn nữa, còn có chút khó hiểu chính là người này tựa hồ cũng không có ác ý, như là đang tìm cái gì vậy, cho nên mới không ra tay đả thương người, nếu không...
- Nếu không các ngươi chỉ sợ đã gặp tổn thương thảm trọng!
Tôn Phi sờ sờ cằm, nhíu mày nói:
- Điểm này ta cũng đã phát hiện, hắn xuất thủ rất có chừng mực, không hề đả thương người, cho nên vừa rồi bổn vương cũng chỉ giáo huấn hắn một phen, không thật sự muốn đánh chết hắn, ma pháp cạm bẫy tại cấm địa bổn vương đã bố trí lại, các ngươi chỉ cần cẩn thận ứng phó, đừng cho hắn xâm nhập xuống mê thành dưới hang đá ngầm là được.
Thần bí hắc y nhân bịt mặt không có ác ý, điều này làm cho Tôn Phi thoáng yên tâm một chút.
Vừa rồi giao thủ một chút trong thời gian ngắn ngủi, nhưng Tôn Phi đã phát hiện không ít tin tức. Hắc y nhân này lai lịch thần bí, dao động từ khí tức và lực lượng của hắn làm cho người ta cảm giác, có chút cùng loại với Thần Thuật của Thần Thánh giáo đình, nhưng lại không hoàn toàn như thế, chỗ bất đồng này cũng không phải là cố tình tạo ra, điểm này Tôn Phi cũng không nghi ngờ, cho nên không đem đối tượng hoài nghi chuyển sang đám thần sư Mazola, huống chi hai người kia lúc này một lòng một dạ muốn kết giao cùng “thần chi sủng nhi”, bọn hắn cũng không có can đảm đến mạo phạm Tôn Phi. Bất quá, một chiêu Violet kiều diễm kia khiến Tôn Phi khó quên, đây cũng chưa biết chừng sẽ trở thành manh nối, dù sao ở Azeroth đại lục, cường giả sử dụng tử sắc đấu diễm cũng rất hiếm hoi... Chuyện này, cần chậm rãi truy xét, nếu Cech có thể khẳng định hai người trước sau xuất hiện cùng là một, như vậy chứng minh người này đã lưu lại Hương Ba Thành một đoạn thời gian rất dài, nên nhất định sẽ có manh mối.
Tôn Phi trong lòng ngẫm nghĩ, rất nhanh đã xuống tới mê thành.
Lúc này mê thành dưới hang đá gầm trải qua vô số binh lính cùng thợ thủ công ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, đã muốn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất với cái “Thiết Ngục Thủy lao” âm sâm hàn lãnh khủng bố trước kia, đi qua hơn ba mươi cửa sắt thủ vệ sâm nghiêm kiên cố, Tôn Phi mới đi đến chỗ sâu nhất trong lòng núi.
Nơi này đã muốn rực rỡ hẳn lên.
Nhà tù cũ dùng để bỏ tù tử tù lúc này trải qua sửa chữa cùng cải tạo, dỡ bỏ toàn bộ lưới sáng loang lổ vết máu lạnh như băng, thay vào đó là một vài cửa sổ đơn giản bằng trúc, chậu than cùng chỗ thu ánh sáng đều trải qua thiết kế tỉ mỉ, làm cho không gian trở nên rạng ngời, hợp lý mà hài hòa ấm áp, làm cho người ta không còn cảm giác chút nào cái ngục giam lạnh lẽo trước đây, chỉ còn thấy đây đã trở thành như một căn nhà an toàn ấm cúng.
Rải rác phía trên vách đá cao hơn bốn trăm thước là những gian phòng lớn nhỏ không đồng nhất, hiển nhiên là không có cùng tác dụng, san sát, chi chít như tổ ong, mà thang đá chật hẹp ban đầu giờ cũng được mở rộng, hơn nữa còn trang bị thêm lan can bảo hộ, càng thêm an toàn.
Trừ bỏ thang đá ở ngoài, còn có bốn sợ dây cáp thật lớn thòng thẳng từ trên xuống, mỗi sợi có thể chịu tải trọng của một lồng sắt mười người cùng đứng bên trong, thông qua bốn đại bánh răng bên dưới, có thể kéo lồng sắt lên xuống, đây là loại “Thang máy” đơn giản nhất mà Tôn Phi vắt hết óc thiết kế ra, dưới ưu hoá cùng cải tiến của nữ thợ rèn Fara và nhóm thợ rèn Hương Ba Thành, rốt cục xuất hiện tương đối hoàn chỉnh. Thông qua bốn chiếc “Thang máy”, nguyên bản muốn đi hết bậc thang vần ít nhất một giờ đồng hồ, giờ rút ngắn còn năm phút, tiết kiệm đại lượng thời gian.