Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 299 - Chương 186: Gió Thổi Báo Giông Tố Sắp Đến.

Quoc vuong van tue Full
Chương 186: Gió thổi báo giông tố sắp đến.
 

Kết quả tra hỏi tồi tệ, làm cho giám ngục quan Oleguer xưa nay luôn tin tưởng vào 'Kỹ thuật' của mình bị đả kích thật lớn, cảm thấy thật mất mặt, bị kích thích tới điên cuồng mà nghiên cứu thuật tra tấn bức cung, để có thể vì quốc vương bệ hạ phục vụ thật tốt.

Nhưng đối với vị quốc vương bệ hạ kia mà nói thì chuyện này không quan trọng.

Bởi vì sáng sớm trước khi lên đường, Rhede Knapp chủ quản thương đội Soros đã bảo hồng y thiếu phụ đến đưa cho hắn một quyển sách nhỏ mỏng, trên đó là ghi chép tường tận về thế lực, phạm vi phân bố, số cao thủ có cả tên tuổi cấp bậc và thực lực cao thấp như thế nào… của Huyết Đao dong binh đoàn ở đế đô. Đối với thương hội Soros mà nói một phần tình báo quả thực quá dễ dàng, hơn nữa cái này cũng không tính là điều gì cơ mật, chỉ cần đến đế đô hỏi thăm một hồi là có thể tổng kết ra được, Rhede Knapp đưa ra coi như bán cho Tôn Phi một cái nhân tình đi!

Đến buổi trưa, cuối cùng cũng ra khỏi địa giới của Hắc Nham quốc.

- Hương Ba Vương bệ hạ, chúng ta sắp đi vào lãnh thổ của Thrace quốc, nghe nói ngài và Tharce quốc có chút không thoải mái phải không!

Rhede Knapp muốn thúc ngựa lại gần, nhưng bởi vì đại hắc cẩu quá mức hung thần nên chiến mã không dám tới, chỉ đàng đứng xa xa cười nói.

- Ha ha, đâu chỉ không thoải mái, Thrace Vương lựa chọn đứng cùng phe với Hắc Nham Vương, chính là địch nhân với Hương Ba Thành, trong đại lễ đăng cơ của bổn vương, lại dám phái hoàng tử Al Bina và cao thủ trong nước Ha Seung-Jin đến đỉnh Đông Sơn ám sát bổn vương, nhưng đều chết dưới lưỡi kiếm của bổn vương rồi, đã sớm là tử địch!

Tôn Phi cười ha ha.

- Nếu như đã như thế, khi tiến vào biên giới Thrace quốc, bệ hạ nhất định phải có sự đề phòng!

- Cần gì phải đề phòng? Bây giờ ta còn hy vọng Thrace Vương có đủ dũng khí như Hắc Nham Vương, dám dẫn quân xuất hiện, giảm bớt một phen công phu của bổn vương!

Buổi trưa gió thổi rát mặt, núi non trùng trùng điệp điệp, cuối cùng cũng ra khỏi Liệt Nhật sơn mạch, nhìn vùng đất bằng phẳng trước mặt, Tôn Phi cảm thấy trời cao xa, tầm nhìn rộng lớn, nhất thời làm cho hào khí vọt tăng.

Rhede Knapp mỉm cười.

Từ sáng sớm ngày hôm nay, hắn liền một mực quan sát nhất cử nhất động của Tôn Phi, trước đây tình báo của thương hội miêu tả không tỉ mỉ, nếu như muốn thuyết phục cấp trên thực hiện kế hoạch kia, thì hắn nhất định phải cẩn quan sát Tôn Phi để xác nhận vị Hương Ba Vương đáng giá để thương hội đầu tư, mà theo kết quả mà hắn rút ra được, vẫn chưa thể cấp cho chính hắn một kết luận chuẩn xác, quốc vương trẻ tuổi trước mắt này khi thì nho nhã lễ độ phong phạm quý tộc lâu đời, khi lại nói năng tùy tiện bỗ bã, có khi ra vẻ, có khi phóng túng giống như một đứa trẻ bướng bính, đời Rhede Knapp biết không ít những thiếu niên anh hào, cũng có thể coi là người có khả năng nhìn người, nhưng đối với quốc vương trẻ tuổi này hắn thực sự chưa hiểu nổi.

“Vị vương giả trẻ tuổi này giống như được phủ một tấm màn che bên ngoài, làm cho người ta khó có thể nắm lấy.”

Rhede Knapp càng nghĩ càng cảm thấy kinh ngạc.

...

Điều làm cho người khác bất ngờ chính là, tuy biết quân viễn chinh Hương Ba Thành sắp đến, nhưng Thrace Vương lại không có một động tĩnh gì, cũng không giống như Hắc Nham Vương luôn phái ra thám báo gắt gao đi theo giám thị, mà mặc cho quân viễn chinh Hương Ba Thành đi xuyên qua lãnh thổ.

Hành quân đến khi trời đã chạng vạng tối, quân viễn chinh thành và thương đội mới dừng lại nghỉ chân bên cạnh một thác nước.

- Nơi này là một chỗ dã thú luôn rình rập, được coi là hiểm địa trong Thrace quốc, nghe nói có một ma thú khổng lồ cấp ba tên là Tật Phong Lang thường xuyên xuất hiện ở nơi này…

Lão Zola đề nghị Tôn Phi đổi địa điểm hạ trại, nhưng theo thám báo hồi báo, ngoài nơi này ra, những nơi xung quanh, không có chỗ nào có thể hạ trại được, cho nên chỉ có thể tăng cường canh gác phòng ngừa ma thú ập vào.

Sự thật đã chứng minh, lão Zola đúng đúng là mồm quạ đen.

Đến nửa đêm, xung quanh doanh trại đột nhiên vang lên từng đợt tiếng sói tru.

- Không xong, là đàn Tật Phong Lang…

Rhede Knapp nghe được tiếng động, vội vã mặc quần áo lao ra khỏi trướng, chạy lên một tảng đá lớn nhìn khắp, sắc mặt trở nên hết sức gấp gáp:

- Chết tiệt, đúng là đàn Tật Phong Lang, nhưng với thanh thế này, ít nhất cũng phải sáu bảy trăm con…Quái, sao lại có nhiều như thế?

Ở đại lục Azeroth, tam cấp ma thú Tật Phong Lang chỉ có thể coi là ma thú phổ thông cấp thấp, nếu mà nói về thực lực không có gì đặc biệt, nhưng đáng sợ ở chỗ loài ma thú này thích nhất quần cư, có số lượng khổng lồ, hơn nữa một khi phát hiện con mồi, bầy sói liền kêu gọi đồng bạn cùng chủng tộc khắp phạm vi mấy cây số biết, cho nên bọn chúng sẽ giống như thủy triểu từ bốn phương tám hướng không ngừng ập đến, hung hãn không sợ chết, hoàn toàn điên cuồng… Bầy sói như vậy, cho dù là quân đội chính quy gặp đều phải đau đầu, hơi không cẩn thận liền toàn quân bị diệt.

- Sự việc có chút không hợp lí, sao đột nhiên lại xuất hiện bầy sói đông như thế?

Rhede Knapp mơ hồ như đã phát hiện điều gì đó, đúng lúc ấy hồng y thiếu phụ Shirley và bạch y kiếm sĩ xuất hiện xuất hiện bên cạnh hắn, thần sắc hai người đều nghiêm trọng như nhau.

- Chuẩn bị… Mau mau mau mau mau, cung tiễn thủ… Đừng cho lũ súc sinh này tới gần!

- Quỷ lười, nhanh chóng mặc xong quần áo đi lấy đao, ngươi muốn bị Tật Phong Lang cắn thành thịt vụn đấy hả?

- Chết tiệt, sao lại nhiều như thế này?

- Đốt lửa thành một đám lớn một chút, Tật Phong Lang sợ lửa, mau châm củi… Mau, tất cả đều phải châm đuốc!

Đám hộ vệ thương đội Soros có kinh nghiệm phong phú, phản xạ cực nhanh, chưa đến ba bốn phút, hơn bốn mươi người đã chiếm cứ những vị trí có lợi nhất mà phòng thủ, trong doanh địa hừng hực lên lửa trại, đỏ rực cả một góc trời, đao kiếm đều rút ra khỏi vỏ, đầu mũi tên hướng ra ngoài, khẩn trương giống như gặp đại địch.

So sáng thì đại doanh bên quân viễn chinh Hương Ba bình tĩnh hơn nhiều.

Hương Ba Vương từ đầu đến cuối không xuất hiện, các quân sĩ dưới trướng sau lúc hoảng loạn tựa như nhận mệnh lệnh gì đó, ngủ tiếp tục ngủ, tuần tra tiếp tục tuần tra, làm theo những gì mà mình được giao, không vì bầy sói đang tiến đến mà hoảng loạn.

Đúng lúc này có hai thân ảnh cô đơn xuất hiện tại tảng đá lớn phía trên thác nước.

Một người thân thể mập mạng, cực kỳ to lớn giống như hòn núi nhỏ, mặt mang một vết sẹo dữ tợn, trên người có một tia tử khí âm trầm như có như không, tràn ngập cảm giác áp bức, khiến kẻ khác chỉ nhìn đã khoeép sợ, mà người còn lại là một thiếu niên tóc vàng dáng người thon dài diện mạo anh tuấn, tay cầm trường cung, sau lưng đeo bao đại tiễn, thanh tú phiêu dật, phong thái như ngọc, dưới ánh trăng giống như Tinh Linh Vương tử.

Rhede Knapp biết hai người này.

Một người là giám ngục quan dưới trướng Hương Ba Vương, người còn lại là thiếp thân thị vệ quan của Hương Ba Vương.

Làm cho Rhede Knapp cảm thấy nghi hoặc chính là, vì cái gì mà trong thời khắc nguy cấp này, Hương Ba Vương thực lực kinh người không tự thân xuất mã, lại chỉ phái ra hai người này, chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn tin tưởng thực lực hai thuộc hạ này tới mức nghĩ chỉ cần hai người là có thể đánh lui đàn sói tàn bạo hung ác? là có thể đánh lui được tất cả bầy sói hung ác sao? Hay là Hương Ba Vương tự cao tự đại, căn bản không biết rằng bầy Tật Phong Lang điên cuồng đáng sợ cỡ nào?

Hắc bào chủ quản có khuynh hướng nghĩ thiên về vế sau.

Hắn kinh lịch phi phàm, đã nhìn quen các loại phong vân quỷ bí, lúc này đã từ bầy sói ngửi thấy mùi âm mưu nồng đậm, trực giác linh mẫn hình thành qua nhiều năm nói cho hắn biết, chuyện này không hề đơn giản, tựa hồ là có người thông qua một ít thủ đoạn đặc thù cố ý đem bầy sói dẫn đến nơi này.

Không để cho hắn nghĩ nhiều, sau một tiếng tru ngân nga kỳ dị, bầy sói xuất hiện từ xa chạy băng băng lại đây, trong đêm tối từng đôi mắt màu đỏ giống như là ánh sáng từ mắt ma quỷ làm cho người ta phải ớn lạnh, giống như một mảnh huyết triều thẳng mặt mà đến.

Rhede Knapp đứng trên tảng đá, bắt đầu chậm rãi ngâm xướng ma pháp chú ngữ.

Ở bên cạnh hắn, toàn bộ hộ vệ cùng cao thủ của thương đội Soros đều sẵn sàng đón địch, có người nắm chặt vũ khí trong tay, không nhịn được mà tuôn ra tầng tầng mồ hôi lạnh, cả người rét run.

Mà phía sau, ở một tảng đá lớn đằng xa khác.

Một tên béo mập miệng ngậm một cọng cỏ, xoa xoa hai tay đặt mông ngồi xuống, làm một bộ đợi xem náo nhiệt, không tính sẽ ra tay, mà bên cạnh mập mạp vô sỉ này, thiếu niên tóc vàng anh tuấn như Tinh Linh Vương tử kia lập tức nâng rường cung, rút từ sau lưng mũi tên đầu tiên.

...

...

- Cái gì, sao ngươi lại làm những chuyện này?

Trong một đại trướng hoa lệ, một thiếu niên mặc ngọc diện kim giáp (Áo giáp màu vàng khảm ngọc) khoảng mười bốn mười lăm tuổi nổi trận lôi đình nói:

- Alphan ai cho phép ngươi làm chuyện ngu xuẩn như thế?

Kim giáp thiếu niên nổi giận làm cho trong mọi người trong đại trướngnơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể lặng yên mà chịu lửa giận, một vị lão nhân tóc muối tiêu không nhanh không chậm hồi đáp:

- Điện hạ, thần không cho rằng đây là điên rồ, gạt bỏ bớt cánh tay của hắn, đến khi điện hạ tự mình giết hắn, sẽ bớt rất nhiều phiền toái.

- Đồ khốn! Ta muốn giết hắn cực kỳ dễ dàng, có gì mà phiền toái? Ngươi dám không tin vào ta hả?

Kim giáp thiếu niên tức giận cười lạnh quát:

- Alpha, ta lệnh cho người lập tức dừng mọi hành động ngu xuẩn, ta ở chỗ này chờ gã Hương Ba Vương vô pháp vô thiên kia tới, tự tay chém hắn, tuyệt đối không chiếm tiện nghi của hắn!

Lão nhân tóc muối tiêu cúi đầu không nói.

Ở phía sau hắn, chính là Hắc Nham Vương, Thrace Vương, Chishui Vương cùng đông đảo kẻ thù một mất một còn của Tôn Phi, khiến kẻ khác kinh ngạc chính là, những người này không kẻ nào không phải là hạng là tự cao tự đại, quản hạt một quốc gia lãnh thổ vạn dân, cao cao tại thượng, tự cho mình là nhất, nhưng trước mặt kim giáp thiếu niên đang thả sức mắng chửi này, lại như là chuột thấy mèo nơm nớp lo sợ, không dám có chút ngỗ ngược.

Sau một lúc lâu, khi kim giáp thiếu niên phát hỏa xong, hạ liên tiếp mấy đạo mệnh lệnh, đám đông mới theo trong trướng đi ra.

- Alpha đại nhân, kế hoạch của chúng ta vẫn tiếp tục sao? Điện hạ tựa hồ rất không hài lòng a?

Vừa bước ra khỏi đại trướng, Hắc Nham Vương là người đầu tiên mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, ngộ nhỡ điện hạ biết chuyện này, trách móc xuống dưới…

Chishui Vương cũng có chút do dự.

Mấy người khác cũng đều nhìn về lão giả tên Alpha, hiển nhiên người này thân phận địa vị không thấp.

Từ ngoài nhìn vào, lão nhân tóc muối tiêu này không hề có chút vũ lực nào, chỉ như một quản gia bên cạnh kim giáp thiếu niên, nhưng bên trong thân hình gầy yếu lại lộ ra một khí tức hung ác nham hiểm quỷ bí đáng sợ, người chân chính hiểu biết hắn, mới minh bạch lão đầu nhìn như trói gà không chặt này đáng sợ đến cỡ nào.

Bình Luận (0)
Comment