- Chủ quản Harry, điều này ta cũng đoán được, bọn chuột nhắt này không dám lộ mặt ra tay, bởi vì bọn chúng biết không phải là đối thủ của chúng ta, cho nên mới phải sử dụng biện pháp như thế…
Tôn Phi lại liên tưởng tới việc bị kỵ binh Hắc Nham Thành quấy phá hàng đêm lúc trước, trong lòng thoáng nghĩ tới một khả năng.
- Nhưng bọn hắn biết rõ thủ đoạn như thế chẳng hề có bao nhiêu tác dụng, tại sao lại muốn làm như vậy?
Hắc bào chủ quản Rhede Knapp tự nhiên hiểu được kỳ thật một loạt tập kích đều là nhằm vào Hương Ba Vương, mình và thương đội Soros chẳng qua là chịu vạ lây, bất quá đang trong lúc tò mò cùng đánh giá, hắn không hề có ý tưởng tránh xa nhóm “Ôn thần” kia. Dù sao đối với cho một thương nhân mà nói, có một tín điều đã khắc sâu vào tận trong xương tủy họ —— muốn được hồi báo thật lớn, không trả giá đại giới nhất định tuyệt không có khả năng, nhưng bất kỳ là đầu tư cái gì, trước tiên đều cần phải hiểu thật sâu về nó. Mà thực hiển nhiên, theo những gì Rhede Knapp quan sát được trong thời gian vừa rồi, không chỉ Hương Ba Vương biểu hiện thực lực kinh người trong trận chiến với nhóm Huyết Đao dong binh đoàn, mà thiếp thân thị vệ Fernando Torres cùng cự hán Oleguer cũng không cam chịu yếu thế trước sau thể hiện giá trị bản thân, càng làm cho Rhede Knapp tin chắc, chút nguy hiểm mà thương đội Soros gặp phải nếu tiếp tục đi cùng quân viễn chinh Hương Ba, tuyệt đối là đáng giá.
Chỉ cần có lợi, thương nhân tuyệt đối sẽ điên cuồng không kém đám dong binh bán mạng.
- Ai mà biết được? Có lẽ là kéo dài thời gian để chuẩn bị cái gì đấy, có lẽ là làm cho chúng ta cảm thấy mệt mỏi không thể chịu được…
Tôn Phi nhún vai, không thèm quan tâm nói:
- Tóm lại bọn người kia nhất định là có ý xấu, nhưng nghĩ lắm làm gì, dù sao thì chuyện này sớm muộn gì cũng có ngày rõ ràng…Harry, ta đột nhiên có dự cảm, có người đang chờ chúng ta ở phía trước, có lẽ, hắc hắc, rất nhanh rồi sẽ gặp.
Sau khi cứu chữa người bị thương, Tôn Phi ra lệnh một tiếng, tốc độ hành quân bắt đầu nhanh hơn.
Tôn Phi để cho Angela tới ngồi chung cỗ xe ngựa ma pháp với trưởng công chúa để tăng tính an toàn, đồng thời để tránh tạo thành tổn thương không cần thiết, Tôn Phi thu hồi tất cả thám báo trở lại, chính mình chuyển sang hình thức Đức Lỗ Y cấp 32, triệu hồi 5 con bạch sắc cự lang cùng 3 con cự dực Ô Nha, chặt chẽ giám thị toàn bộ mặt đất và bầu trời.
Bởi vì hình thức Đức Lỗ Y có thể tùy ý điều chỉnh chuyển thị giác tới cự lang hay Ô Nha, cho nên lúc này Tôn Phi không khác gì ngồi trước rađa vệ tinh quân sự, có thể gom tất cả động tĩnh trong vòng phạm vi mười km quanh thân.
Ngoài mặt tỉnh bơ, kỳ thực trong lòng Tôn Phi sát khí đã bốc lên hừng hực.
Vừa rồi núi đá sụt lở làm cho năm thánh đấu sĩ cùng hơn mười thảnh quản bị thương, trong đó thậm chí có người còn bị trọng thương, lần này có lẽ là lần quân sĩ Hương Ba Thành gặp tổn thất nghiêm trọng nhất từ sau vụ Hắc Giáp quân, nếu như không có dược tề từ thế giới Diablo đúng lúc cứu chữa, thì tổn thất tuyệt đối là nghiêm trọng, hơn nữa còn gây liên lụy làm chết năm hộ vệ của thương đội Soros, tập kích đê tiện lần lươt như vậy, ai có thể biết được đám chuột nhắt kia còn làm ra trò gì, ngộ nhỡ lại có người sẽ phải chết oan thì sao?
Nói đùa gì chứ, dũng sĩ của lão tử không thể chết ở đây được.
Tôn Phi quyết định, nhất định phải làm cho đám chết tiệt của lòi đuôi ra.
...
...
Trời chiều như màu máu thấm đỏ hết cả thảo nguyên.
Phong cảnh như vẽ, yên tĩnh vô cùng.
Đột nhiên có một thân ảnh cao gầy xuất hiện trên đỉnh đồi khô vàng cỏ úa.
Hắn dùng bàn tay run rẩy nhẹ nhàng tháo hắc sắc đầu khôi xuống, để lộ ra một khuôn mặt nhỏ gầy cùng đôi mắt như đẫm nước, nhìn tòa thành nguy nga nằm giữa ba bốn ngọn núi bao quanh bởi con sông lớn nước cuồn cuộn, nhịn không được nữa rơi lệ đầy mặt, tham lam hô hấp lấy mùi vị cố hương từ trong không khí, hắn phù phù một tiếng quỳ ở trên mặt đất, nhiệt tình ôm hôn bùn đất dưới chân, thân thể đã bắt đầu kích động run rẩy lên.
- Hương Ba Thành, ta rốt cục còn sống trở về!
Tráng hán cao gầy đột nhiên giơ hai tay lên cao, như giơ lên linh hồn của chính mình, điên cuồng mà phát tiếng gầm giận dữ.
Theo tiếng gầm này, từ phía sau hắn càng có thêm nhiều thân ảnh điên cuồng mà chạy băng băng lên đỉnh đồi, mỗi người bọn họ quần áo rách rưới, không hề hợp với bộ khôi giáp màu đen mặc trên người, trải qua quãng đường xa lặn lội đã muốn kiệt sức, dùng những đao thương sắc bén nguyên bản để giết người trong tay làm thành gậy chống, thể lực hoàn toàn cạn kiệt, có thể đi đến nơi đây toàn bộ nhờ tín niệm trong lòng.
- Đã trở lại rồi…. Ta đã thực sự trở lại rồi!
- Hương Ba Thành cố hương của ta, cuối cùng ta đã thực sự gặp lại ngươi…
- Các vị thần linh ở trên cao, có phải là ta đang nằm mơ hay không?
Đám người kia chính là nhóm quặng nô Hương Ba được Frank Lampard và “Hanh Cáp Nhị Tướng” Drogba, Pearce cùng hai mươi thánh đấu sĩ hộ tống trải qua khoảng cách xa xôi cuối cùng cũng về được cố hương.
Trải qua cuộc sống như địa ngục ở Hắc Nham quốc, mỗi ngày đều có tử thần rình rập, mỗi ngày đều chứng kiến huynh đệ một khắc trước còn cùng mình sống dựa vào nhau nháy mắt chết đi do hầm mỏ sụp hay táng thân dưới đao thương, làm cho bọn họ đối với việc trở về quê nhà như một chấp niệm thâm căn cố đế, ai cũng cho là mình có lẽ đến chết cũng không còn được uống nước từ sông Zuli, giờ rốt cuộc nhìn thấy tòa thành Hương Ba, làm cho tất cả bọn họ kích động đến phát điên rồi.
Đột nhiên trong đám người truyền ra một tiếng thét kinh hãi.
Một lão nhân hơn năm mươi tuổi bỗng nhiên gục xuống, khi mọi người nâng lão dậy thì đã không còn thở.
- Lão Dick đã chết rồi… Kỳ thật thân thể của lão đã sớm cạn kiệt sinh lực, không kiên trì nổi, nếu không phải vì dành một hơi cuối cùng để nhìn lại Hương Ba cố quốc, không chừng lão đã sớm đã chết ở trên đường…
Có người nước mắt chảy xuống:
- Hiện tại lão đã đạt được tâm nguyện, cho dù có chết cũng sẽ được chôn trên cố thổ.
Một đám người buồn vui cùng đến, tựa như ở trong mộng.
Lampard, Drogba cùng Pearce ba người thúc ngựa qua lại tuần tra chung quanh bảo hộ mọi người, thấy một màn như vậy cũng thổn thức không thôi, lá rụng về cội, lão nhân Dick cố chấp chống đỡ một hơi thở cuối cùng cho đến khi thấy cố hương, ngay cả thần chết cũng phải chờ đợi.
Lampard phái ra khoái mã, hướng tới Hương Ba Thành chạy vội mà đi, hồi báo tin tức.
Đúng lúc này, phía sau xuất hiện một đám khoái mã, chạy vội đến trước người Lampard, thấp giọng nói vài câu, tức thì sắc mặt Lampard liền thay đổi, nhìn nhóm huynh đệ tỷ muội còn đang chúc mừng nhau trở về từ kiếp nạn kia, hạ giọng xuống hỏi nhỏ:
- Còn xa lắm không?
- Đã vào tới lãnh thổ Hương Ba chúng ta, cách chừng khoảng một giờ ngựa phi.
- Cường đạo chết tiệt, dám trắng trợn xâm nhập cảnh nội Hương Ba ta, thật không biết sống chết, bất quá hiện tại thời gian cấp bách, Paul, lập tức lệnh cho đội ngũ tăng tốc, duy trì trật tự, tranh thủ một giờ đồng hồ đưa tất cả vào thành, Didier, tiếp tục phái khoái mã tiến đến thông tri Best cùng Brooke hai vị đại nhân, cường địch đột kích, chuẩn bị nghênh chiến thật tốt, ngươi theo ta chuẩn bị cản phía sau.
Lampard rất nhanh liền làm ra quyết định chính xác.
...
...
Biên vực của nước phụ thuộc cấp bốn Tadek, Phong Lôi sơn mạch, một nơi hiểm trở nhỏ hẹp.
Một ngày đường cả hai bên đều là vách núi dựng đứng cao ngất, không thể trèo lên, đến cả cỏ cây cũng không thấy dù chỉ một cọng.
Mấy thân ảnh mặc áo choàng đen ở phía trên đỉnh núi, đang lén lút chuẩn bị cái gì đó, một kẻ đứng ở chỗ cao quan sát, mắt không chớp dõi về sơn đạo phía xa, một bên thúc giục:
- Nhanh lên nhanh lên, bọn hắn sắp tới rồi…
Xa xa trên sơn đạo, xuất hiện đại đội nhân mã, tiến lên tốc độ rất nhanh.
Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên từ trên không trung truyền đến một trận tiếng kêu “Oa oa oa oa oa” bén nhọn, một trận âm ảnh mang keo kình phong lao thẳng tới, mấy tên áo choàng đen vừa mới ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tiếp theo đau nhức truyền đến, ba con Ô Nha toàn thân đen kịt hung ác lao xuống, trực tếp dùng cái mỏ nhọn khoét đi tròng mắt của đám áo choàng đen.
- A a a... Không! Cứu mạng! !
Ba gã áo choàng đen bị chọc thủng mắt kêu lên một trận thảm thiết, đau đớn giãy dụa, nghiêng ngả lảo đảo chẳng phân biệt được phương hướng, lao thẳng từ trên đỉnh núi xuống.
Một mảnh hỗn loạn, cùng lúc đó, năm con bạch sắc cự lang không biết từ khi nào xuất hiện, đem bốn gã còn sống vây lại, hung hăng cắn xé, biểu hiện ra thực lực khiến người rung động, vượt xa tam caáp ma thú Tật Phong Lang, rất nhanh trên đỉnh núi chỉ còn lại một đống xương trắng, y phục rách rưới cùng vết máu.
Mười mấy phút đồng hồ sau, quân viễn chinh Hương Ba cùng thương đội Soros cuối cùng đã tới khe núi.
- A, nơi này lại có mấy cổ thi thể...
Oleguer liếm liếm môi, kinh hỉ kêu to đến.
- Tiếp tục đi tới.
Tôn Phi hận không thể đem gã mập chết tiệt thấy thi thể mà giống như người sắp chết vì nhịn tiểu thấy được nhà vệ sinh này một cước đá bay. Mẹ nó, quá biến thái mà!
Hắc bào chủ quản Rhede Knapp bên cạnh nhìn kỹ mấy thi thể kia vài lần, phát hiện phía trước cũng có năm sáu cỗ thi thể giống nhau, mấy cổ thi thể này tuy rằng tuy rằng nát bét, nhưng có thể nhìn ra được, cũng là bị khoét mắt, xem ra giống như là bị dã thú nào đó tập kích, hắn không khỏi suy nghĩ, từ ngày hôm qua bị người dùng ma pháp trận làm sụp đá trong sơn cốc thiếu chút nữa chết hàng loạt, Hương Ba Vương chẳng những không tăng cường cảnh giới, ngược lại thu hồi thám báo, tăng tốc mà tiến lên, hơn nữa điều ngạc nhiên là một đường từ đó hoàn toàn thông thuận, không còn gặp bất kỳ nguy hiểm gì, thực thuận lợi hãy tiến vào biên giới Tadek quốc.
Trừ bỏ sáu bảy cỗ thi thể mặc áo choàng đen dọc đường, không còn bất cứ chuyện gì phát sinh.
- Hình như là Hương Ba Vương âm thầm làm cái gì, đám người chết kia hẳn là thích khách định tập kích… Chẳng lẽ dưới trướng hắn còn cất dấu một chi lực lượng khác?
Rhede Knapp cảm thấy giật mình.
Qua khe núi, tiếp tục đi lên phía trước hơn hai giờ, đã tới cạnh Phong Lôi sơn mạch.
Nơi này có hai ngọn núi cao trăm mét đứng trơ trợi, như hai bức tượng võ sĩ nguy nga chắn trước sơn mạch, bề ngoài có chút kỳ lạ, được xưng là Song Tháp Phong, qua Song Tháp Phong tiếp tục đi lên phía trước không đến một ngày thời gian, sẽ thuận lợi tiến vào cảnh nội đế quốc Zenit.
Nhưng ngay khi đội ngũ chỉ còn cách Song Tháp Phong chừng năm trăm thước, Tôn Phi phát hiện, ở phía xa có một đội kim khôi kỵ sĩ đoàn ước chừng trăm người đang bày trận, thấy quân viễn chinh đi tới cũng không có ý định nhường đường, mà đứng phía trước đội ngũ là một thiếu niên khuôn mặt ngây ngô, thân mặc kim giáp, đầu đội kim khôi, tóc dài màu hoàng kim bay loạn trong gió, cưỡi trên một con ma thú kì dị, toàn thân lộ ra một cố khí tức nguy hiểm nhàn nhạt, đang ở phía xa nhìn mình chằm chằm, trong mắt tràn ngập địch ý.