Gió đêm thổi tới mang theo cái lạnh như cắt da cắt thịt.
Rừng rậm dưới cơn gió lạnh cũng dào dạt từng cơn như từng đợt sóng, trong rừng truyền đến từng đợt tiếng thét gào của ma thú… Moro sơn mạch ban đêm chính là thiên đường của ma thú, vừa thần bí, lại vừa tràn ngập nguy hiểm không thể biết trước.
Tôn Phi lắc đầu.
Cường giả thần bí nói đi là đi, tốc độ cực nhanh, xuất quỷ nhập thần không thể tả được, căn bản không phải hắn có thể cản. Vốn Tôn Phi có rất nhiều điều cần thỉnh giáo từ vị cao nhân này, nhưng xem ra phải thử lại vào tối mai thôi.
Ánh mắt hạ xuống cuốn sách mỏng trên tay, Tôn Phi phát giác đây là một bản chép tay khá đặc thù.
Nó được chế tạo phi thường tinh tế, bên ngoài màu vàng nhạt không biết làm từ da loại ma thú gì, chạm vào có cảm giác bồng bềnh xôm xốp, kích thước tương đối vừa tay, giống như một quyển sách xa xưa được chế tạo tinh mỹ. Ngay ở trang đầu tiên đập vào mắt Tôn Phi là mấy chữ lớn mạ vàng: “Luận kỹ xảo ngưng phát đấu khí và trình tự rèn luyện khống chế tỉ mỉ”.
Tôn Phi ngưng trọng nhìn kĩ. Thứ này không phải nói chính là thứ hắn đang thiếu nhất sao, hơn nữa chỉ cần nhìn cũng biết thứ này tuyệt đối có giá trị xa xỉ, cũng không biết đây có phải là do cường giả thần bí tự tay sáng tác không?
Tôn Phi không chút chần chờ mở ra xem ngay.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại chợt chú ý đến dòng chữ một dòng chữ cực nhỏ ngay bên dưới tên quyển sách, dùng mực nước màu đen viết thành, có lẽ do thời gian đã quá lâu nên cũng phai nhạt nhìn mơ hồ không rõ. Cẩn thận xem xét, hắn miễn cưỡng nhìn ra nội dung là: "Đại vương tử Yashin trình Zenit Vương bệ hạ ngự bút phê lãm".
Xem hết dòng chữ này, Tôn Phi ngẩn ngơ, sự khiếp sợ trong lòng không phải nhỏ.
Đây không ngờ là một phần cơ mật của đế quốc Zenit.
Hơn nữa làm người ta khó có thể ngờ là người sáng tác không ngờ là người đứng trên vạn người, đại đế Yashin, mà càng khiến người ta rung động hơn nữa là nhìn lời lẽ, trước Yashin xưng là “Đại vương tử” sau thì xuất hiện “Zenit Vương”, cái danh hào này đã quá xa xưa.
Theo Tôn Phi biết, hai mươi năm trước đế quốc Zenit chỉ là một nước phụ thuộc cấp một của đế quốc Spark mà thôi, vua Zenit cũng không có niên hiệu, sau vì Zenit đại vương tử Yashin hoành không xuất thế, lấy thực lực kinh nhân không ai sánh kịp đánh khắp trăm nước vô địch thủ, lấy thực lực ấy mở mang bờ cõi, trong thời gian ngắn ly khai khỏi đế quốc Spark, leo lên đế vị, đạt được danh hiệu đại đế.
Mà lúc đó đế quốc cấp ba Spark gặp đả kích nặng nề này cũng gần như tan rã, chỉ sót lại một ít hoàng tộc thực lực mạnh mẽ, miễn cưỡng đứng ra thành lập đế quốc mới, mới có đế quốc cấp một Spark hôm nay.
Đây là ân oán của đế quốc Zenit và đế quốc Spark.
Từ đó về sau, hai đại đế quốc trở thành tử địch.
Hai mươi năm nay thực lực hai nước không hơn kém nhau là mấy, tuy rằng chưa từng bùng nổ chiến tranh quy mô nhưng biên cảnh lúc nào cũng có giao tranh và cấm giao thương. Hai đại đế lấy mục tiêu là đầu của người kia làm mục đích theo đuổi cả đời, hai mươi năm thù cũ nợ mới chồng chất không thể hóa giải, chỉ khi một bên sụp đổ thì mới có thể đi đến cái kết.
Mà đại vương tử Yashin hai mươi năm trước nay chính là Zenit đại đế Yashin của ngày hôm nay.
Không nói đến thân phận đại đế, Yashin còn mang trên mình một truyền kỳ võ đạo khó có thể tin truyền khắp trăm nước.
Vốn chỉ là một hoàng tử không có tiếng tăm gì, năm hai mươi tuổi Yashin biểu hiện phi thường phổ thông, nhưng khi tuổi bước qua con số hai mươi tất cả đã thay đổi, tên của hắn như là mặt trời trên không, chói chang không thể nhìn gần. Từ một võ sĩ tinh cấp cấp bốn trở thành nguyệt cấp cao thủ vô địch ở trăm nước lân cận, vị võ đạo thiên tài này mất chưa đến mười lăm năm, thật làm cho người ta rung động, cho đến hôm nay vẫn có vô số ngâm du thi nhân siêng năng ngâm xướng truyền kỳ về Yashin đại đế.
Trong truyền thuyết đó, Yashin là một võ đạo gia thiên tài với thiên phú trăm ngàn năm có một.
Hắn quật khởi còn chưa quan trọng, quan trọng ở chỗ hắn đã sáng lập vô số đấu kỹ. Hiện giờ hoàng gia đệ nhất tuyệt học “Long Quyền” của đế quốc Zenit chính là do vị võ học thiên tài này sáng lập, nghe nói đã muốn đột phá phạm trù đấu kỹ tinh cấp, có thể xem là đấu kỹ nguyệt cấp. Ngoài “Long Quyền”, đế quốc có lưu hành vô số võ học cùng đấu kỹ, đều do hắn sáng tạo, hơn nữa Yashin đại đế chẳng những thực lực cao thâm mà lý giải đối với võ đạo cũng cực cao, uy danh như mặt trời ban trưa, thậm chí được Văn Thánh Chí Cao ở đại lục Azeroth xem trọng, nhận đạt được một lời ngợi khen của ngài.
Tại thời đại đó, hai chữ Yashin là đại biểu cho kỳ tích cùng không thể chống cự.
Bất cứ địch nhân nào, đều không dám chính diện dẫn binh giao phong.
Một nhân vật truyền kỳ, cũng là một anh hùng.
Nguyên bản người ta đều đoán, Yashin đại đế tuyệt đối là người đầu tiên thăng lên nhật cấp cường giả trong mấy trăm đế quốc, bất quá sau khi Yashin xưng vương có lẽ đã dùng quá nhiều tâm huyết để xây dựng đế quốc, trễ nải tu luyện, thực lực ngày càng lùi, danh khí tan rã.
Sau đó ròng rã mười sáu năm trời Yashin chưa từng một lần ra tay, dần dần mọi người quên đi vị võ giả từng là kinh thái tuyệt diễm này, chỉ nhớ hắn có thân phận đại đế.
Mà ai cũng không ngờ, vị anh hùng đó giờ qua năm tháng cũng đã suy nhược, những vết thương do chinh chiến ngày càng phát tác mạnh, sắp đến gần điểm kết của cuộc đời, thật là làm cho người ta nuối tiếc, anh hùng đã già a!
Tôn Phi cũng không ngờ, cuốn sách cường giả thần bí đưa cho mình lại chính là xuất thân từ chỗ Yashin đại đế.
Tuy Tôn Phi là một kẻ xuyên việt chưa hoàn toàn quen thuộc “luật rừng” của đại lục này, nhưng hắn vẫn biết, thứ này đặt ở nơi đế quốc cũng là vật vô giá có thể khiến cho một trận gió tanh mưa máu xảy ra. Tuy xem dòng chữ có thể biết đây là khi Yashin đại đế còn là vương tử viết ra, chưa đạt đến cái huy hoàng của võ đạo nhưng bản chép tay này tuyệt đối có giá trị khó lường.
Cường giả thần bí thế mà lại có được vật vốn được canh gác sâm nghiêm trong kho vũ khí của hoàng thất thế này, thông tin từ chuyện này cũng đủ làm cho người ta có chút suy đoán.
Chẳng lẽ hắn là một cao thủ trong hoàng cung?
Hay là…
Tôn Phi trong khoảng thời gian ngắn bỗng cảm thấy sự tình trở nên quỷ dị khó lường, nghĩ hoài không ra, hắn lắc đầu, không suy nghĩ đến nữa, mở cuốn sách ra, trang đầu tiên bên trong là một rừng chữ nhỏ chằng chịt. Hắn nhờ vào ánh trăng bắt đầu nghiêm túc lật xem.
Rất nhanh tinh thần Tôn Phi hoàn toàn tập trung vào cuốn sách.
Suốt hai giờ, Tôn Phi đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn thoát khỏi ngoại giới, giống như trở thành một pho tượng đá.
Thực lực của Tôn Phi đều đến từ thế giới Diablo, bởi vậy tốc độ tăng trưởng khủng bố nhưng kinh nghiệm đối chiến và kỹ xảo phát lực thì không thể nhờ đánh quái mà rút ra được.
Quyển sách bị hắn một hơi đọc hết, cảm giác thư sướng như trời nắng ăn một trái dưa hấu ướp lạnh vậy, ban đầu có rất nhiều thứ làm hắn bế tắc nhưng khi đọc xong mọi thứ đều thông suốt.
- Thì ra là thế!
Đọc xong, trong lòng Tôn Phi như nổi sóng.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn đối với Yashin đại để trở nên khâm phục vạn lần, một thiên tài tuyệt diễm như sống động xuất hiện trước mắt.
...
...
Ngày thứ hai, khoảng cách đến để quốc diễn võ tác chiến chỉ còn một ngày.
Tôn Phi trước ánh bình minh vô thanh vô tức trở về Hương Ba đại doanh, để nguyên y phục ôm vị hôn thê như hoa như ngọc mà ngủ. Nghỉ ngơi tới khi mặt trời lên, dùng xong bữa sáng hắn dạo một chút trong quân doanh, cùng đám lãnh đạo chủ chốt của quân viễn chinh Hương Ba trao đổi một chút, rồi tiến vào thế giới Diablo đánh quái. Lần này tốc độ chậm đi một chút vì Tôn Phi không ngừng nghiền ngẫm lĩnh ngộ, vì vậy khả năng khống chế sức mạnh của người man rợ tăng lên như tên lửa.
Bốn tiếng rưỡi trôi qua, người man rợ tăng đến cấp 51…