Tên mặt trắng bệch vừa dứt lời, hai hộ vệ mặc ngân giáp nhe răng cười, rút trường kiếm ra, nhằm về phía mấy binh sĩ. Bọn chúng không dám động thủ với Tôn Phi có thực lực siêu cường, thế nhưng đối với mấy tên tạp binh thấp kém này, chúng thật sự là không để vào mắt, thậm chí lúc đi ngang qua Tôn Phi, có một tên còn chớp mắt cười cười, thị uy ngay trước mặt Tôn Phi.
Ba ba!
Tôn Phi đang đứng yên đột nhiên trở tay tát văng mấy tên hộ vệ.
Hai kẻ ngu ngốc còn đang nhe răng cười, hoàn toàn không kịp phản ứng, bay thẳng ra ngoài.
Trong cơn phẫn nộ, Tôn Phi không hề nương tay, trên mũ giáp sáng loáng hiện ra hình bàn tay vô cùng rõ, mũ giáp triệt để biến hình, mà phía bên dưới, cái đầu đội mũ đã nát bét, máu tanh và não vụn văng ra bốn phía, hai cỗ thi thể hung hăng đập vào công sự trên đầu tường, biến thành hai đống thịt nát đến không thể nát hơn.
Cảnh máu tanh này khiến mọi người trên đầu tường nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhất thời, trên cửa thành vô cùng tĩnh lặng, thậm chí có thể nghe được cả tiếng nuốt nước bọt của vài người.
- Cạch cạch cạch...
Tiếng cửa thành mở ra có vẻ rất chói tai trong tình cảnh tĩnh lặng này.
- Không, cửa thành không thể mở, các ngươi, đáng chết... Mau dừng lại.
Tên mặt trắng rốt cục phục hồi tinh thần lại, vừa sợ vừa giận, chỉ vào Tôn Phi hô lớn:
- Ngươi tưởng ngươi là ai? Chỉ là Quốc Vương một nước phụ thuộc nho nhỏ mà...
Ba!
Tôn Phi chẳng thèm nghe cho bẩn tai, trở tay lại tát thêm một cái.
Phanh!
Tên đặc sứ thành chủ y hệt như hộ vệ của mình, thậm chí không phát ra nổi tiếng hét thảm, đầu hắn nổ tung, thi thể gục xuống tại chỗ, máu chảy ra như suối từ phần cổ.
Ngay cả đặc sứ thành chủ cũng dám giết! !
- A a a a, giết người rồi... Ngươi giết đặc sứ thành chủ, ngươi...
Mấy hộ vệ mặc áo giáp hoa lệ còn lại lập tức hồn phi phách tán, chúng vốn còn muốn sủa loạn gì đó, nhưng thấy ba cỗ thi thể trước mắt, lại nhìn biểu cảm nhẹ nhàng trên mặt hung thủ, dường như hắn vừa bóp chết ba con kiến chứ không phải ba người, chúng lập tức hiểu, vội vàng xoay người bỏ trốn, không dám... lại diễu võ dương oai, chạy té cứt té đái, chớp mắt đã mất dạng.
Tôn Phi cười lạnh, nhìn phương hướng hộ vệ thành chủ chạy trốn, hắn suy nghĩ gì đó nên không muốn ra tay truy kích.
Cửa thành đã được mở ra.
Sáu ngàn kỵ binh sớm chuẩn bị tốt, ngay ngắn trật tự đi qua cửa thành, kỹ thuật cưỡi ngựa của kỵ binh hiển nhiên là tinh diệu đến cực điểm, lại thêm sáu ngàn người này đều là tinh nhuệ trong Nanh Sói Quân Đoàn, hơn sáu ngàn người chỉ tốn không đến năm phút đồng hồ đã di chuyển xong. Sau khi toàn bộ kỵ binh vào thành, tiếng “cạch cạch…” lại vang lên, cửa thành khổng lồ nhanh chóng đóng lại.
Khi kỵ binh vào thành, hai bên trên đường phố đã ngập tràn bình dân Song Kỳ thành hay tin nên đến hoan nghênh viện quân.
Bình dân không tham chiến, cho nên bọn họ có lẽ không biết chiến cuộc tiền tuyến nguy hiểm đến trình độ nào, thế nhưng họ biết đế quốc phái tới viện quân luôn luôn là chuyện tốt, hơn nữa tuy viện quân hơi ít, nhưng viện quân chỉ vừa xuất hiện mà đã đẩy lùi đợt tiến công của người Ajax, riêng điểm này thôi cũng đủ để bình dân phải kích động hoan hô rồi.
Nhờ có ma pháp kết giới Đại Địa Chi Thủ Hộ mà đại đa số kiến trúc trong thành đều không bị cung tên, đá tảng và ma pháp của quân Ajax phá hư, duy trì được tình trạng hoàn chỉnh. Từ trên cửa sổ những tòa nhà bên đường, liên tục có trẻ nhỏ nhô đầu ra quan sát, vài thiếu nữ bạo gan xuống thẳng dưới đường để hoan hô nghênh tiếp kỵ sĩ.
Áo choàng màu hồng, tuấn mã đen tuyền, kiếm sắc bén được khảm nạm hồng ngọc, còn có khuôn mặt kèm theo nụ cười trông rất điển trai của kỵ sĩ lấp ló dưới mũ giáp...
Những thứ này mang lại sự hấp dẫn trí mạng đối với đại đa số bình dân, đặc biệt là một vài thiếu nữ, hận không thể lập tức bắt lấy bạch mã vương tử trong lòng mình.
Bọn kỵ sĩ vô cùng hưởng thụ sự hoan nghênh của bình dân Song Kỳ thành.
Hơn sáu ngàn người dưới sự hướng dẫn của tướng lĩnh trú quân, đi tới quân doanh cách cửa thành không xa, chiến mã được tạm thời nghỉ ngơi, có chuyên gia phụ trách chăm sóc, còn các chiến sĩ thì trật tự xuống ngựa, tháo giáp, lấy nồi nấu cơm. Xuất phát từ mờ sáng đến bây giờ, lại phải trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, người kiệt sức, ngựa cũng hết hơi.
Tướng lĩnh của quân đoàn tiên phong lần đầu tiên gặp mặt bộ phận chỉ huy trú quân Song Kỳ thành.
Đại quân Ajax vẫn chưa thối lui, công thành chiến tùy thời sẽ ập đến, đầu lĩnh viện quân và trú quân phải dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành quá trình quen thuộc lẫn nhau, sau đó mới có thể phối hợp chiến đấu, phòng ngừa tình trạng quân lệnh không thống nhất, rất dễ bị kẻ địch nắm lấy cơ hội.
Tuy nhiên Tôn Phi thân là đệ nhất quan chỉ huy lại không hề tham gia những chuyện này.
Sau khi vào thành, chuyện đầu tiên mà Quốc Vương Bệ Hạ làm là lợi dụng công năng hợp thành của Horadric Cube trong thế giới Diablo để hợp thành hai mươi khối ma pháp thạch trung đẳng, đưa số ma pháp thạch này đến các điểm mấu chốt trong trận đồ ma pháp kết giới Đại Địa Chi Thủ Hộ. Sau đó hắn dựa theo tri thức ma pháp học được từ bác gái Acara, sửa lại vài chỗ hư tổn vì vận hành quá độ trong ma pháp trận. Đối với chuyện thủ thành, tu bổ ma pháp thủ hộ là chuyện hết sức quan trọng.
Làm xong hết thảy đã một giờ sau.
- Ân, hai mươi khối ma pháp thạch cao cấp, đây chính là tài sản của lịch đại vương thất Hương Ba thành tích góp bấy lâu nay, hiện tại vì phòng ngự Song Kỳ thành mà đã dùng sạch. Món nợ này phải được ghi lại, sau này hãy phái khoái mã cấp tốc truyền báo cho quân bộ, yêu cầu các đại lão nghĩ biện pháp nhanh chóng trả lại cho ta. Được rồi, có thể nói cho bọn họ biết, quy đổi thành kim tệ cũng được, để tỏ lòng trung của Hương Ba thành đối với đế quốc, ta chỉ lấy giá 80%. Nhớ kỹ, trước khi báo cáo, phải để cho các huynh đệ tướng lĩnh Song Kỳ thành làm công chứng, miễn cho các đại lão quân bộ nghĩ rằng bản vương lừa bịp tống tiền.
Tôn Phi nghiêm trang dặn dò Peter Cech.
Cech ra sức gật đầu, móc cả giấy bút ra, ghi lại tất cả lời dặn dò của Tôn Phi.
Một quan quân Song Kỳ thành nghe vậy mà nghẹn họng, không ngờ người này vậy mà dám đòi bồi thường quân bộ đế quốc một cách trắng trợn như thế, hơn nữa nhìn biểu cảm của quan viên bên cạnh này, dường như là đã tập mãi thành thói quen? Người này còn chẳng thèm để các đại lão quân bộ vào trong mắt, chẳng lẽ thân phận của hắn không chỉ đơn giản là Quốc Vương một nước phụ thuộc?
Bởi vậy vị quan quân chỉ cười cười mà không dám lên tiếng.
Tuy rằng không biết thân phận thật sự của Tôn Phi, thế tất cả mọi binh sĩ Song Kỳ Thanh hiện giờ đều rất xem trọng Quốc Vương Bệ Hạ.
Biểu hiện tiếp theo của Tôn Phi rất đúng mực, chính xác hơn là trò chuyện rất vui vẻ với vị quan quân Song Kỳ Thành. Chủ đề dần dần chuyển đến trận thủ thành chiến, khi nói tới chuyện trong lúc đại quân Ajax công thành, ngay vào thời điểm khẩn cấp nhất, thành chủ Solovyov và các đại quý tộc Song Kỳ thành không ngờ lại hạ lệnh cho tư binh của mình chuẩn bị bỏ thành chạy trốn. Biểu tình của Cech lập tức thay đổi.
Đi theo Quốc Vương Bệ Hạ thời gian dài như vậy rồi, Cech đương nhiên là rất thấu hiểu tính tình của Quốc Vương Bệ Hạ, bởi vì Tôn Phi hành xử rất đơn giản, không khó hiểu, cho nên Cech biết ngay, hành vi của đám Solovyov đã triệt để xúc động nghịch lân của Alexander Vương.
Nhưng mà Cech thoáng cảm thấy ngoài ý muốn vì Quốc Vương Bệ Hạ không chửi ầm lên, mà trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười, tiếp tục nói chuyện phiếm.
Trải qua lần trò chuyện này, hiện trạng của Song Kỳ thành cơ bản đã hiện rõ trong đầu Tôn Phi và Cech.
Dựa theo chính thể và quân chế đế quốc, Song Kỳ thành do phủ thành chủ và trú quân cùng quản lý, phủ thành chủ chủ yếu phụ trách chính sự nội thành, trú quân phụ trách phòng vệ, thành chủ và quan chỉ huy trú quân không có quyền can thiệp chuyện ngoài quyền hạn của mình.
Thế nhưng trong công chế đế quốc lại có thêm một quy định: Nếu chiến sự xảy ra, quyền thống lĩnh “đệ nhất trọng trấn biên cảnh tây bắc” sẽ thuộc về quý tộc có tước vị cao nhất trong thành, bất luận là thành chủ hay quan chỉ huy trú quân đều phải nghe theo nhất tộc cao quý chỉ huy, phòng ngừa tình trạng hỗn loạn và quân lệnh bất đồng.
Công chế này không tệ, thậm chí tạo ra sự linh hoạt trong chiến tranh.
Tuy nhiên chuyện gì cũng có mặt trái, ví dụ như trong Song Kỳ thành, thành chủ Solovyov là nhị đẳng thế tập quý tộc, đồng thời chính là quý tộc có tước vị cao nhất, cứ như vậy, chính sự và quân quyền Song Kỳ thành đều nằm trong tay Solovyov. Thế nhưng Solovyov lại rất sợ chết, thuộc về loại quý tộc đã hoàn toàn hủ hóa, quên mất truyền thống vinh quang của tổ tiên.
Thân là thành chủ kiêm quan chỉ huy tối cao lâm thời Song Kỳ thành, khi Solovyov đại nhân biết được tin tức hai nước tuyên chiến, lập tức thần hồn nát thần tính, mỗi ngày đều trốn trong phủ thành chủ, run rẩy cầu xin người Ajax nghìn vạn lần đừng đánh tới, tuy rằng trong lòng sợ hãi là thế, nhưng bảo Solovyov chạy đi thì hắn lại luyến tiếc tài sản kinh doanh nhiều năm ở Song Kỳ thành, thậm chí còn tiếc cả cái danh chỉ huy tối cao.
Đến khi thám báo đầu tiên của quân Ajax xuất hiện, thói hủ hóa, tính ích kỷ và sự ngu xuẩn của quý tộc hoàn toàn thể hiện ra.
Solovyov hạ lệnh đóng chặt cửa thành, không cho phép phóng bất luận kẻ nào vào thành, cũng không chuẩn bất kỳ ai ra khỏi thành.
Mệnh lệnh này trực tiếp dẫn đến chuyện hơn hai ngàn bình dân Zenit ở ngoài Song Kỳ thành chạy trốn không kịp, bị quân tiên phong Ajax đuổi tận giết tuyệt, dẫn đến chuyện phương viên trăm dặm quanh Song Kỳ thành hoàn toàn lọt vào sự khống chế của đại quân Ajax, dẫn đến Song Kỳ thành triệt để bị cô lập.