- Truyền quân lệnh của Bản Vương, tạm thời bắt giữ thành chủ Tác La Da Phu, phạt mười vạn kim tệ, thời hạn ba ngày phải giao đủ, còn các quý tộc khác, phạt năm vạn kim tệ, trong ba ngày giao đủ, mỗi gia tộc quý tộc xuất ra một trăm thị vệ, hiệp trợ thủ hộ Song Kỳ thành…
Tôn Phi nói đến đây, nhìn một chút, các quý tộc kinh qua hiểm tử mà vẫn còn sống, thành thành thật thật mà nghe theo. Tôn Phi lại nói tiếp:
- Từ hôm nay trở đi, trận địa ngay cửa Tây này, các ngươi sẽ cùng bản Vương tọa trấn, tự mình đốc chiến!
Buổi nói chuyện này, chắc như đinh đóng cột, không có bất kỳ cò kè mặc cả nào.
- Bẩm đại nhân, chúng ta nguyện ý giao tiền, chúng ta cũng nguyện ý xuất binh, chúng ta cũng đều nguyện ý nghe theo hiệu triệu và điều khiển của đại nhân…
Trong đám quý tộc có người không thể đợi được mà bày tỏ thái độ, trên mặt là dáng vẻ tươi cười nịnh nọt.
Các quý tộc này là tìm đường sống trong chỗ chết, như vậy đã là rất may mắn rồi, lúc này, rút ra một ít tiền đối với bọn hắn mà nói dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quá nhiều, một bên thì khinh bỉ cái tên thành chủ mập mạp, bày tỏ rõ thái độ lấy lòng Tôn Phi, nguyện ý tất cả đều nghe theo lời Tôn Phi.
- Được rồi, các ngươi lui ra đi, về chuẩn bị, ngày mai trước khi mặt trời mọc, dẫn người đến đây thủ thành.
Tôn Phi phất tay một cái, có binh sĩ đem thành chủ Tác La Da Phu dẫn xuống dưới giam giữ, các quý tộc khác thì cung kính chào Tôn Phi rồi sau đó cùng nhau rời khỏi cửa Tây, từng tên bởi vì kinh sợ quá độ mà bước đi đều xiêu vẹo.
- Từ hôm nay trở đi, cửa Tây này chính là do Bản Vương chỉ huy, chỉ cần còn một ngày Đế quốc Ajax còn chưa lui binh, thì Bản Vương một ngày cũng không xuống tường thành này.
Tôn Phi dứt khoát ở trên tường thành, dù sao đối với hắn mà nói, ở nơi nào cũng đều như nhau, ở nơi này, ngược lại có thể phát hiện động tĩnh của quân Ajax trước tiên.
Hành động này, càng khiến cho quan trú quân và binh lính càng kính nể vạn phần.
Càng ngày càng nhiều người tin tưởng, chỉ cần có vị vương giả trẻ tuổi trước mặt này tọa trấn ở Song Kỳ thành, như vậy chiến lực vượt xa, có lẽ hoàn toàn có thể chiến thắng.
...
Tia sáng cuối cùng của mặt trời rơi vào đại mạc mênh mang, dần dần ánh chiều tà đỏ chót, những đám mây tản ra như bị ấn thành đỏ như máu, nửa bầu trời đều là huyết khí.
Nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp xuống.
Tại đây giữa đại mạc, thiếu đi thảm thực vật, bởi vậy chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lại càng lớn.
Trong truyền thuyết, buổi tối lạnh nhất ở đây được xưng là ‘sa mạc chi thuyền’, ngay cả ma thú cấp hai Địa Hổ còn bị đông chết.
Bởi vì điều kiện tự nhiên ở đây khắc nghiệt như vậy nên chuyện hành quân buổi tối trong chiến tranh ở đây căn bản là chuyện không thể nào, trong lịch sử cũng chưa có ghi lại lần công thành ban đêm nào, vì vậy, đám người Tôn Phi tạm thời không cần lo lắng đại quân Ajax sẽ tiến hành công thành vào ban đêm, mà quân lính Song Kỳ thành, sau khi trải qua một ngày dài giết chóc, cuối cùng rốt cục cũng đã có thể nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc ngon lành.
Gia tộc bảy đại quý tộc bị khám nhà, tài phú vượt quá trăm vạn kim tệ, trong đó có hơn sáu mươi vạn là kim tệ, còn nhiều loại trân bảo khác nhiều không đếm xuể.
Những tài vật này toàn bộ đều sung vào quân quỹ. Toàn bộ quá trình đều có binh sĩ trú quân và binh đoàn tham gia giám sát.
Trải qua hai lần trị liệu của Tôn Phi và sau khi dùng thuốc của các y sư, quan chỉ huy trú quân Franck Ribery đã từ trong hôn mê tỉnh lại cũng xuất hiện ở hiện trường kê biên tài sản, ghi lại số lượng chính xác, cả quá trình đều không có xuất hiện bất cứ chuyện tình ăn trộm bảo vật nào.
Biểu hiện của ‘Quân Đoàn Nanh Sói’, lần thứ hai được các trú quân kia công nhận.
Lúc quân đoàn mới tiến nhập thành, nguyên bản binh sĩ trú quân ban đầu còn thoáng hoài nghi, dần dần mới chậm rãi công nhận, đến thời khắc hợp tác chung sức chiến đấu, không thể không thừa nhận, mị lực công lao cá nhân của Tôn Phi chiếm 8-9%, mà những thứ khác chiếm trên dưới 20%, còn lại là do quá trình chiến đấu thủ thành đoàn kết giữa hai bên lính.
Hai bên quân sĩ từ xa lạ đến quen biết, chính là đang dung hợp lại với nhau.
Loại tình huống lạc quan ở Song Kỳ thành lúc này rất có lợi cho việc tăng thêm sức chiến đấu và ý chí chiến đấu.
Màn đêm chân chính buông xuống, tin tức Hương Ba Vương trên tường thành chém đầu bảy đại quý tộc đã truyền khắp toàn bộ Song Kỳ thành.
Mọi người ai nấy đều chấn động, cảm nhận được sự quyết đoán của vị quan chỉ huy mới này, mà việc Tôn Phi ra quân lệnh ban thưởng cũng tức khắc có hiệu lực, thông hành toàn thành, không người nào dám bằng mặt mà không bằng lòng, trừ phi bọn họ muốn đem đầu lâu của mình treo trên tường thành.
Đây không thể nghi ngờ là sự cổ vũ tinh thần to lớn cho binh sĩ và thần dân, sức chiến đấu bạo tăng đáng kể!
Trong địch lâu cửa Tây, đèn đuốc sáng trưng, Tôn Phi với thân phận là quan chỉ huy tối cao, triệu tập hội nghị quân sự lâm thời.
Quan chỉ huy Franck Ribery đại biểu cho quan quân trú quân Song Kỳ thành vì thương thế đã khôi phục hơn nửa nên cũng tham gia, tiên phong cho tướng lĩnh các quân đoàn cũng toàn bộ tham gia hội nghị quân sự lần này, hội nghị rõ ràng là để phân chia chức quyền, thông cáo quân lệnh. Ribery trước kia là quan chỉ huy tối cao, ở Song Kỳ thành hưởng danh vọng rất cao, lại có được sự tín nhiệm sâu sắc của hơn ba vạn trú quân, lại thêm Tôn Phi đối với Ribery là phi thường thưởng thức, như vậy liền được ủy thác trọng trách, địa vị chỉ dưới một người là Tôn Phi, còn lại Ribery cùng Shevchenko và Cech ba người tạo thành thế chân vạc, chính là tam đại đầu lĩnh.
- Việc chiêu mộ quân dự bị sẽ do Franck phụ trách đi, ngươi đối với tình huống trong thành thì quen thuộc hơn Peter và Andrea rất nhiều.
Tôn Phi cười nói:
- Mấy ngày nay, ngươi phải cực khổ rồi!
- Có thể cùng đại nhân ngài sánh vai chiến đấu là vinh hạnh của ta, điểm ấy tính gì là cực khổ!
Ribery nhanh mồm nhanh miệng, tính cách lại hào sảng, hắn đối với Tôn Phi đã là kính nể vạn phần, tự nhiên là Tôn Phi nói gì hắn nghe nấy.
- Được, vậy thì tốt rồi. Toàn thành bốn vạn ba nghìn binh sĩ, chia làm ba nhánh, ba người các người thống lính, thay phiên nhau thủ thành, màn đêm buông xuống rồi, nhân số binh sĩ thủ thành có thể giảm đi phân nửa, tất cả vật tư quân sự, toàn bộ do ‘Quân Đoàn Nanh Sói’ cùng hậu cần điều phối an bài. Tạm thời chỉ đơn giản như vậy, trong hai ngày tới, đại quân ‘Binh Đoàn Nanh Sói’ sẽ đến, đến lúc đó hợp binh một chỗ, sự tình sẽ khác đi!
Chúng tướng đều đồng ý. Lần hội nghị này thời gian tiến hành cũng không lâu, rất nhanh các quan quân đều tản đi, đi về hướng binh sĩ của mình, trấn an động viên binh sĩ.
Ribery chiếm được thừa nhận và trọng dụng cảu Tôn Phi, trong lòng hết sức kích động, càng không để ý tới thương thế chưa khỏi hẳn, suốt đêm tiến hành công việc chiêu quân dự bị, từ khi đại quân Ajax xuất hiện, Song Kỳ thành đã ra lệnh cấm đi lại vào ban đêm, thế nhưng trong không khí khẩn trương này cũng không tiêu thất đi nửa phần tự nguyện.
Paul, Drogba và Kanoute, Hulk, tứ đại kim cương được Tôn Phi giữ lại bên người, tạm thời làm hộ vệ tùy thân cho Tôn Phi.
Khí lạnh kéo tới, trước địch lâu vắng vẻ là binh sĩ mặc giáp đang đi qua đi lại tuần tra trên tường thành cửa Tây.
Tôn Phi ngồi ngay ngắn trên ghế đá bọc da thú, bắt đầu suy nghĩ tự hỏi xem làm sao mới để cho hơn ba vạn quân sĩ ‘Quân Đoàn Nanh Sói’ vượt qua vòng vây của quân Ajax, thuận lợi tiến nhập Song Kỳ thành.
Dù sao ‘Quân Đoàn Nanh Sói’ ngoài việc chiến đấu với quân địch ra còn có nhiện vụ vận chuyển lương thảo và quân tư trang, bao nhiêu là nhiệm vụ, không thể chỉ đơn thuần là một kỵ binh không có gì vướng bận, muốn an toàn nhập thành, cơ hồ là không có khả năng, thế nhưng nếu xông vào vòng vây, chỉ sợ là ba vạn đại quân thì đến sáu bảy phần là phải bỏ mạng ngoài đó, lương thảo và quân tư cũng tổn thất, thật khó có biện pháp!
Hơn nữa, còn có một việc khiến Tôn Phi phiền não, coi như là mở một đường máu giữa vòng vây địch, ba vạn đại quân hiển nhiên cũng cần không ít thời gian để vào thành, nếu như lúc đó cửa thành mở ra mà bị quân Ajax áp chế, chỉ sợ sẽ xuất hiện tình huống càng nguy hiểm.
Trong khoảng thời gian ngắn này, Tôn Phi có chút lao lực quá độ.
Sở dĩ Tôn Phi phải nhận việc này là bởi vì Song Kỳ thành và Hương Ba thành chỉ cách nhau không đến bốn trăm dặm, nếu quân Ajax chiếm được thành Song Kỳ, như vậy Hương Ba thành có thể phải đối mặt với tai ương binh đao, Tôn Phi lúc đó chỉ có thể phủi đít rời đi, lặng lẽ làm ruộng, lại có Diablo siêu cấp vô địch, hoàn toàn có thể đợi được đến khi thực lực tăng lên tuyệt đối, sau đó thoải mái trở lại trang bức, tàn sát bốn phương!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tôn Phi nhìn qua cánh cửa địch lâu, nhìn ngọn đèn xa xa của quân Ajax, trong lòng đột nhiên khẽ động.
Hắn nhớ tới trước lúc đến Song Kỳ thành, trưởng công chúa Natasha và Ma nữ Paris đã cho mình một cái hộp gấm.
- Khi ngươi ở chiến khu mà gặp trắc trở gì, có thể mở hộp gấm này ra!
Trước khi ly khai đế đô, hai tuyệt đại nữ tử danh chấn hiển hách ở thời điểm đưa cho hắn hộp gấm đã nói như vậy.
…
Ngoài ba ngàn mét Song Kỳ thành.
Doanh địa đại quân Ajax.
Khí lạnh ban đêm ập xuống, mặc dù là người Ajax có thói quen đi lại trong đại mạc nhưng cũng không thể chịu được thời tiết khủng khiếp này, ngoan ngoãn lui vào trong trại đốt lửa, lửa trại mang đến một chút nhiệt lượng nhè nhẹ, chống chọi qua đêm tường lạnh lẽo.
Bởi vì chiếm thế chủ động trên chiến trường, lại thêm trời khuya rét căm căm, nên đại quân Ajax phòng vệ cũng không nghiêm ngặt lắm.
Trong phạm vị ba trăm mét ngoài daonh địa, bố trí một ít mã cự, phòng ngừa kỵ binh Zenit tập kích. Đương nhiên, dưới điều kiện thời tiết như vậy, xác suất phát sinh loại chuyện này cũng không lớn. Bốn góc có bốn trạm gác, mỗi ba mươi phút lại một tốp lính đổi chỗ, vì vậy nên cũng không tạo thành thương tổn gì quá lớn đối với binh sĩ.
Bầu trời trong vòng đại mạc sáng như ngọc, mỹ lệ dị thường, ánh trăng chiếu soi cả vùng đất xua tan đi đêm đen, làm cho buổi tối ở đây tựa hồ như một mỹ nữ băng sơn, có một loại mỹ lệ và mê hoặc khó có thể hình dung.
Đúng lúc này, một luồng khói xanh từ đầu thành Song Kỳ như bão tố bắn xuống, bằng tốc độ kinh người hướng đại doanh Ajax mà đến.
________________________________________