Domenech hiển nhiên là bị lời nói của Yashin Đại Đế đả kích, cơ hồ là trong nháy mắt Yashin Đại Đế vừa nói xong, sắc mặt Ma Pháp Sư trở nên trắng bệch, thân thể nhịn không được mà run rẩy kịch liệt, đôi con ngươi lục sắc không còn lóe ra dáng vẻ độc ác không gì sánh được mà thay vào đó chính là vẻ sợ hãi, một loại sợ hãi phát ra từ tận cốt tủy.
Tôn Phi cũng không biết rốt cuộc hai mươi sáu năm trước xảy ra chuyện gì, nhưng có thể xác định, năm đó Yashin Đại Đế đã để lại cho Domenech ác mộng cả đời khó quên, bằng không lấy thực lực Tôn giả Đại Nhật cấp hiện nay của hắn lại để mấy câu nói của Yashin Đại Đế đả kích đến như vậy, chỉ cần Yashin Đại Đế xuất thủ không nghi ngờ gì hắn sẽ dứt khoát bỏ chạy.
Bất quá đúng lúc này, nham thạch dưới ngọn núi ầm ầm tuôn ra như biển, tiếng nổ vang lên rầm rầm.
Domenech đem sự sợ hãi cả đời này thức tỉnh.
Thân thể hắn chấn động, tựa hồ là ý thức được gì, rốt cục cũng dám giương mắt nhìn thẳng vào mắt đối thủ, nhìn mấy lần, cuối cùng con ngươi lục sắc dần trong hơn nhiều, vẻ vui mừng đột ngột của hắn chợt xẹt qua gương mặt, vị Ma Pháp Sư thủ tịch hoàng gia của đế quốc Lyon này đột nhiên điên cuồng mà phá lên cười ha hả, hắn cười như có vẻ rất hài lòng, hoàn toàn vứt bỏ phong độ của một Tôn giả Đại Nhật cấp, đến cuối cùng hai tay ôm bụng, cười đến chảy cả nước mắt.
- Ngươi cười cái gì?
Yashin Đại Đế mỉm cười hỏi.
- Ha ha, ta cười…Ha ha ha, ta cười Yashin ngươi cả đời thông minh lại hồ đồ nhất thời, kết quả là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, ha ha ha, ta hiểu rồi…Ha ha, lúc trước thời điểm ngươi thả ra tin tức giả để ta rời khỏi đế quốc Lyon nhất định không ngờ đến, Bản Tọa đã tấn cấp Tôn giả Đại Nhật cấp, bởi vì tin tức ta tấn cấp cho đến bây giờ ta vẫn chưa có nói cho bất kỳ ai…Ha ha ha, bằng không ngươi cũng không dám dụ ta đến nơi này, nhiều năm ngươi chữa thương như vậy, tiến bộ thực lực cũng hữu hạn, đến bây giờ còn chưa đột phá Đại Nhật cấp, ha ha ha, ngươi bây giờ căn bản không phải là đối thủ của ta!
Domenech điên cuồng mà cười lớn.
- Ngươi nói không sai, thực lực của ta bây giờ đích thực là không có bước vào hàng ngũ Tôn giả Đại Nhật cấp.
Yashin Đại Đế thẳng thắn trả lời.
- Ha ha, đây là sai lầm trí mạng của ngươi, không có bước vào hàng ngũ Tôn giả Đại Nhật cấp lại dám xuất hiện trước mặt ta, ngươi đây là muốn chết, vốn cho là ngươi sắp chết, ai biết thế nhưng lại xuất hiện trước mặt ta, ha ha, vừa lúc, năm đó thân thủ của ta không đủ để giết ngươi, ngày hôm nay ta đường đường chính chính giết chết ngươi!
Khí thế của Domenech dần dần cũng trở về, hắn không còn chút sợ hãi nào khi đối diện với Yashin Đại Đế, trái lại còn trêu tức cười nói:
- Được rồi, ngươi biết ta làm thế nào mà tấn cấp lên Tôn giả Đại Nhật cấp không?
- Nếu như ngươi nguyện ý nói, thật ra ta cũng sẽ nghe một chút.
Thần sắc Yashin Đại Đế thong dong đến cực điểm.
Đôi con ngươi lục sắc của Domenech hiện ra một tia buồn vô cớ và hận ý, lúc này mới thong thả kể lại hồi ức:
- Hết thảy đây đều là do ngươi ban tặng. Hừ, năm đó ngươi cùng ta đều trẻ tuổi như thế, là người cùng một thế hệ, có ai không mang ta cùng ngươi ra so sánh với nhau? Chỉ đấng tiếc là, Yashin ngươi lại hết lần này tới lần khác càng chói mắt hơn ta, được người đời gọi là kinh thiên tuyệt diễm, là thiên tài trăm ngàn năm mới có một, tự sáng tạo ra “Long Quyền” chuẩn võ học thần cấp, danh tiếng vang dội, không ai không nhắc đến, mà ta dù có lập được bao nhiêu chiến công cho công hội Ma Pháp Sư, được gọi là đệ nhất nhân trong phương viên trăm vạn dặm, thế nhưng ở trước mặt ngươi vẫn là xa xa không theo kịp, cùng ngươi đánh một trận đã triệt để phá hủy danh tiếng của ta, cuối cùng ta lãng phí mười lăm năm, một năm trước đã bước vào hàng ngũ Tôn giả Đại Nhật cấp, ha ha, tuy rằng lãng phí mười lăm năm thế nhưng cuối cùng cũng nhờ ngươi thành toàn cho ta, ha ha ha, thế nào, không nghĩ tới sao, ngươi lại lấy phương thức này mà trợ giúp ta, có đúng là quá châm chọc hay không? Vận mệnh chi thần, cuối cùng vẫn là chọn ta!
- Nghĩ không ra dĩ nhiên là vậy!
Yashin Đại Đế như có điều suy nghĩ, bình tĩnh gật đầu, nói:
- Không thể không thừa nhận, ngươi thật ra cũng là một thiên tài, bị ta phá cường giả chi tâm, thế nhưng cuối cùng còn có thể đột phá, đáng tiếc, ta chưa bao giờ tin tưởng vận mệnh chi thần gì, ta chỉ tin tưởng chính mình, coi như là ngươi được chi thần lựa chọn, ta cũng có thể chứng minh, coi như là thần chi, cũng có thời điểm sai lầm.
- Ngươi…
Domenech bị phản ứng bình tĩnh của Yashin Đại Đế đả kích, hắn thất vọng, thậm chí là phẫn nộ, hắn không thấy một tia hối hận hay biểu tình ảo não nào trên mặt đối thủ, thẹn quá hóa giận cười nói:
- Ngươi vẫn là cuồng vọng như trước đây, chỉ là đáng tiếc, ngươi lúc này, đã không còn tư cách cuồng vọng trước mặt ta!
- Phải không? Có tư cách hay không, động thủ mới biết được.
Yashin Đại Đế thủy chung vẫn trầm ổn bình tĩnh, vẻ mặt mỉm cười nói.
Domenech ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha, tốt, rất tốt, vậy để ta giúp ngươi minh bạch, sự chênh lệch thực lực không phải là thiên tư có thể bù đắp được, Tôn giả Đại Nhật cấp và mọt Mãn Nguyệt cấp nho nhỏ, chính là xa xa không thể chạm tới, ha ha ha, hia mươi sáu năm trôi qua, ngươi vẫn là ngươi, đáng tiếc, ta đã không phải là ta của hai mươi sáu năm trước nữa, vị trí giữa chúng ta, giờ đã thay đổi!
- Nếu như ta nhớ không lầm, hai mươi sáu năm trước ngươi cũng nói như vậy, đáng tiếc lúc đó Nguyệt cấp đại viên mãn như ngươi còn không phải là bị Mãn Nguyệt cấp sơ giai như ta đánh hạ? Bất luận là thử bao nhiêu lần thì kết quả đều là như nhau, ngươi vĩnh viễn đều không phải là đối thủ của ta.
Yashin Đại Đế nói đến đây, khsi thế trên thân vọt tăng, quát lớn:
- Nhiều lời vô ích, đến đây đi, để ta xem một chút, thực lực của Tôn giả Đại Nhật cấp cường hãn thế nào?
- Tốt, ngày hôm nay, ta nhất định đem cái gọi là thiên tài như ngươi triệt để mai táng.
Domenech bắt đầu trầm giọng ngâm xướng chú ngữ.
Một chuỗi chú ngữ từ trong miệng hắn gấp gáp bay ra, vang vọng toàn bộ không gian Đại Nhật Dị Tượng “Viêm Diễm giới”, chuỗi chú ngữ như cộng hưởng với không gian nơi đây, tiếng vang quanh quẩn không gian “Viêm Diễm giới”, toàn bộ nguyên tố hỏa diễm điên cuồng nổi lên, nhiệt độ không khí vọt tăng, tầm mắt mọi người trở nên mờ mịt cam sắc hỏa diễm, nộ khí tràn ngập.
Thực lực của hoàng tử Ajax Jan Vertonghen là thấp nhất, cũng chỉ là Bát Tinh cấp mà thôi, dưới tình huống như vậy hắn là người đầu tiên chịu không nổi, đấu khí hộ thân bị áp chế, cương thiết khôi giáp trên thân giống như là bơ bắt đầu tan chảy, hoàng giả Ajax bên cạnh hắn nhướng mày, Á Thần Đấu Binh “Địa Nộ Chi Sa” hiện lên giữa không trung, rũ xuống từng sợ quang diễm cam sắc đem Jan Vertonghen, Murdoch và hai gã hộ vệ toàn bộ bao phủ trong đó. Hoàng trữ Ghilaro đồng dạng cũng triệu hồi ra Á Thần Đấu Binh “Hắc Thủy Tinh chi trượng” tạo ra một đoàn vụ khí hắc sắc đem hắn và bốn thị nữ tuyệt sắc bao phủ trong đó, bảo hộ thân thể.
Tử Linh Ma Pháp Sư Hasselbaink và Tôn Phi thực lực không thấp, đều tự mình thi triển vòng năng lượng bảo hộ, dễ dàng đem nhiệt lượng kinh người cắt đứt bên ngoài, cách đó không xa chỉ còn lại bốn người của giáo đình chật vật không chịu nổi, hồng bào chấp sự bị Domenech giết chết như bóp một con gà, Thần Sư trẻ tuổi cũng bị Domech đánh trọng thương, lúc này khó có thể chống đỡ được, thiếu cường giả trụ cột khiến bọn họ bị động vô cùng, trong lúc thoáng qua mà giáo bào trên thân họ đã bắt đầu bốc khói đen, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, chật vật đến cực điểm.
Trong lòng Tôn Phi khẽ động, vòng bảo hộ màu bạch ngân khuếch tán ra ngoài, đem bốn người họ bảo hộ trong đó.
Tuy răngg Quốc Vương Bệ Hạ luôn không có hảo cảm gì với giáo đình, thế nhưng chuyện hôm nay nhiều ít đều do hắn gây nên, Thần Đội Tài Quyết coi như là gặp tai bay vạ gió, hơn nữa ở thời khắc mấu chốt mấy người họ vẫn chọn đứng về phía hắn, đặc biệt là biểu hiện của Thần Sư Garcia khiến Tôn Phi cũng nhiều hảo cảm đối với hắn, vì vậy đương nhiên là sẽ cứu bốn người họ.
- Đa tạ “Thần Chi Tử” Alexander điện hạ.
Garcia nhịn trọng thương, hướng về phía Tôn Phi biểu thị cảm tạ.
Tôn Phi mỉm cười, cũng không nói chuyện, ánh mắt chuyển rời đến thân ảnh hai người giao thủ trong hư không, thắng bại trong cuộc chiến của hai người trực tiếp quyết định vận mệnh của mọi người nơi đây.
Chuỗi ngâm xướng ma pháp liên tiếp vang lên không dứt, thân thể Domenech giống như là một hạt bức xạ hạt nhân thật lớn, năng lượng thả ra ngoài dẫn động toàn bộ nham thạch trong “Viêm Diễm giới” điên cuồng sôi sục, hai mươi cự nhân nham thạch lúc trước trong nháy mắt bành trướng ra, ban đầu mỗi cự nhân nham thạc cao trăm thước, hiện tại lớn gấp đôi, mỗi xự nhân mang theo nhiệt độ kinh khủng, hành động nhanh đến cực điểm tạo thành từng đạo huyễn ảnh, giống như là có sinh mệnh, từ các hướng hướng về bao vây Yashin Đại Đế.
Tôn Phi nhíu chặt lông mày.
Mặc dù hắn đối với Yashin Đại Đế có lòng tin vô cùng, thế nhưng Tôn Phi có chút hoài nghi lựa chọn hiện tại của vị hoàng đế đế quốc này, không biết vì sao hắn vẫn bình tĩnh nhìn Domenech ngâm xướng chú ngữ như vậy? Thân là Vũ sĩ trong chiến đấu với Ma Pháp Sư hẳn là nên tranh thủ thời gian đối thủ chuẩn bị ma pháp mà thi triển chiêu thức đánh bại đối thủ luôn, mà qua đoạn đối thoại vừa rồi, chính Yashin Đại Đế cũng thừa nhận mình còn chưa đạt đến Tôn giả Đại Nhật cấp, cảnh giới vẫn rất xa đối thủ, tại sao lại dám tự đại như thế?
Trong nháy mắt, hơn hai chục cự nhân nham thạch lao tới trước Yashin Đại Đế.
Hơn bốn mươi nắm tay như bốn mươi lưỡi hái tử thần, mang theo máu tanh và khí tức tử vong hướng về phía Yashin Đại Đế giảo sát qua.
Đây là một màn vô cùng đáng sợ, đơn độc một chưởng trong bốn mươi chưởng đó cũng có miểu sát một gã cao thủ Nguyệt cấp đại viên mãn, bởi vì so sánh giữa cảnh giới Tôn giả Đại Nhật cấp và Nguyệt cấp đại viên mãn chênh lệch nhau rất nhiều, không chỉ đơn giản là một cấp bậc mà sự chênh lệch này khó có thể tính được, chênh lệch quả thực chính là con kiến hôi với cự long, dưới Đại Nhật cấp đều là con kiến hôi, những lời này cũng không đơn giản chỉ là so sánh trong miệng những người ngâm thơ rong mà thôi.