- Hồi báo như thực chất là được, bất quá, thân là “Thần Chi Tử”, giết chết một gã phó mục thủ mạo phạm uy nghiêm của mình, cách làm của Hương Ba Vương không có chỗ sai, đừng nghĩ lợi dụng điểm này, chỉ uổng phí tâm cơ, coi như là báo lên Giáo Hoàng điện hạ giáo khu bắc vực cũng không ai làm gì hắn, vị phó mục thủ kia coi như là chết vô ích, sau này chú ý, không nên đi trêu chọc hắn…Hắc hắc, lá gan của hắn, còn lớn hơn so với những gì ngươi nghĩ.
Nam nhân thần bí tựa hồ là xem thấu tâm tư mà Bowyer cực lực ẩn dấu, nhàn nhạt nói.
Bất quá thời điểm nói những lời cuối cùng, hiển nhiên là hắn nghĩ tới chuyện tình gì, cười quái dị một tiếng, Bowyer nghe ra được, ý tứ hàm xúc trong tiếng cười đó khiến người ta không lạnh mà run.
- Vâng, vâng, ta hiểu, ta hiểu!
Trên mặt Bowyer mang theo vẻ tươi cười nịnh nọt, sau đó quay người đi ra ngoài mật thất.
Một đạo thần quang oán độc rất khó phát hiện lóe ra trong con ngươi của hắn.
- Ha ha, đấu đi, các ngươi đều là đại nhân vật ta không thể trêu vào, thế nhưng tiểu nhân vậy này, chỉ cần chọc vào vài câu, các ngươi sẽ như chó hoang tranh đấu, cuối cùng đầu rơi máu chảy, trả giá thật đắt, hắc hắc…Tiểu nhân vật, cũng có phương thức trả thù của tiểu nhân vật!
…
…
Xử lý xong sự tình trong quân doanh Hương Ba thành, Tôn Phi liền nhanh chóng trở về phủ đệ.
Giờ đã là hoàng hôn, trên bàn cơm bay ra đủ loại hương vị, cũng giống như mấy ngày trước, Angela đã sớm tự mình xuống bếp, làm xong mỹ thực mà Tôn Phi thích ăn nhất, cùng đợi Tôn Phi trở về.
Tôn Phi nhớ trong kiếp trước có một câu nói, muốn buộc nhân tâm của một nam nhân, phương thức thông minh nhất chính là thỏa mãn dạ dày của nam nhân này, Tôn Phi không biết Angela có nghe qua câu này hay chưa, thế nhưng ở phương diện này nàng làm hết thảy, làm đủ loại mỹ thực cho Tôn Phi dùng.
Ở phương diện này Angela cực kỳ có thiên phú.
Lúc trước, khi nói chuyện nàng đã thăm dò khẩu vị của Tôn Phi, càng nhớ kỹ những mỹ thực mà Tôn Phi vô tình nói tới trong lúc nói chuyện phiếm, vì vậy hiện tại nàng làm được những món mà Tôn Phi ăn ở kiếp trước, điều này đủ để triệt để buộc dạ dày của Tôn Phi lại.
Ở chung với Angela, mỗi thời mỗi khắc đều khiến Tôn Phi có cảm giác yên tĩnh mê luyến từ tận tâm hồn.
Đây cũng là nguyên nhân Tôn Phi mê luyến cô gái này như vậy.
Tuy rằng lúc này Tôn Phi đã là quý tộc thế tập đế quốc nhị đẳng, mà Hương Ba thành cũng đã trở thành một nước phụ thuộc nhất đẳng, thế nhưng so với những ngày gian khổ lúc trước, bầu không khí giữa Quốc Vương Bệ Hạ và Vương phi tương lại vẫn không có gì thay đổi, tiểu la lỵ Jimar và bốn thị nữ cũng sẽ im lặng ngồi cùng bàn cùng ăn với Quốc Vương Bệ Hạ, lẳng lặng nghe Quốc Vương Bệ Hạ đem một ít cố sự ly kỳ và một ít ngạc nhiên kể ra, khiến các thiếu nữ xinh đẹp luôn không tự chủ được mà cười ra tiếng…
- Alexander, ngày hôm nay kể nốt cố sự Tĩnh ca ca và Dung Nhi sao?
Tròng mắt tiểu la lỵ Jimar linh lợi, trên đại lục thượng võ này, ngay cả nữ hài tử cũng sẽ ưa những cố sự có anh hùng tốt đẹp, ngày trước Tôn Phi đem những đoạn nhỏ “Anh hùng xạ điêu” kể cho mấy người họ, kết quả các thiếu nữ đều hết lòng yêu thích Tĩnh ca ca.
- Được rồi, vậy thì kể cố sự này…
Tôn Phi và Angela liếc nhìn nhau, mỉm cười, bắt đầu kể chuyện.
Trong nhà ăn rất nhanh thì vang lên một mảnh tiếng kinh hô và tiếng vui cười, đây chính là khoảng thời gian yên bình nhất trong ngày, một loại không khí ấm áp vui thích dần dần lan tràn ra tràn ngập trong lòng Tôn Phi.
Từ sau khi xuyên tới đại lục Azeroth, tuy nói Tôn Phi có thân phận tôn quý, thế nhưng hầu như cho tới bây giờ cũng không có hưởng thụ qua không khí nhàn nhã như vậy, hiện thực giết chóc và tranh đoạt, giết chóc và thăng cấp trong thế giới hắc ám, cả người bất luận là ban ngày hay buổi tối đều mệt mỏi, thời gian nghỉ ngơi có hạn, tuy nói cảm giác cường đại làm người ta phấn chấn, thế nhưng người làm bằng sắt thì cũng sẽ có cảm giác mệt mỏi.
Vì vậy, hiện tại mỗi ngày được ngồi trên bàn ăn, vui cười với những thiếu nữ khả ái này, đối với Tôn Phi mà nói, chính là một loại hưởng thụ khó có được.
Nguyên bản Tôn Phi cũng sẽ triệu hoán Elena ra cùng ngồi ăn một chỗ, thế nhưng hiện tại Elena đang kẹt trong thế giới hắc ám không ra được, điều này cũng làm cho Quốc Vương Bệ Hạ có chút tiếc nuối.
- Ô ô ô ô…
Tiếng kêu to kỳ lạ truyền đến, tiếp thep là tiếng bước chân trầm trọng vang lên.
Ba thân thể béo mập của ba tiểu gia hỏa “Đả Thủ”, “Cô Nàng” và “Lạn Tử” loạng choạng đi vào, tròng mắt lúng liếng của chúng đặt trên mặt đám người Tôn Phi nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng ngừng lại ở thịt quay trên bàn cơm, ngay cả “Lạn Tử” bình thường lạnh lùng yên tĩnh đều phần phật chảy nước miếng, hiển nhiên là tham ăn.
Cũng may là ba gia hỏa này có trí tuệ và linh tính cũng thường, cũng không có xông vào bàn ăn mà là mở to đôi mắt ngập nước, lè lưỡi ngoe nguẩy cái đuôi, chờ Tôn Phi và Angela cho phép.
- Loạn a, ba tên gia hỏa này, thế nhưng học xong chiêu bài của đại hắc cẩu, dần phát triển theo hướng loài chó.
Tôn Phi vỗ ót vui vẻ, ba dị thú này đoán chừng là đi theo lão đại đại hắc cẩu thời gian dài, thế nhưng đem động tác của đại hắc cẩu học theo, bộ dạng rung đùi đắc ý, phi thường giống với tiểu cẩu lấy lòng chủ nhân.
Đây thật là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Bộ dáng khả ái của ba tiểu gia hỏa như vậy thật sự là có lực sát thương quá lớn, đừng nói là mấy nữ hài tử, ngay cả Tôn Phi cũng nhịn không được mà có xung động muốn vui đùa với chúng nó. Vì vậy, rất nhanh ba phần tư mỹ thực trên bàn cơm, toàn bộ đã vào bụng ba tiểu gia hỏa này.
- Ha ha ha, ngày hôm nay dứt khoát làm một lần yến thịt quay đi.
Tôn Phi mệnh cho bọn thị vệ chuẩn bị lượng thịt tươi lớn, sau đó dùng dao ngoắc ngoắc “Đả Thủ” đến, cười nói:
- Qua đây, giúp ta xem cái này…
- Ô ô ô ô…
“Đả Thủ” lắc cái thân hình của mình, kêu lên vui mừng xông lại, há mồm hô to, nhất thời một cỗ uy áp nhàn nhạt tràn ngập ra, sau đó là một luồng hỏa diễm xích sắc từ trong cổ họng nó phun ra.
Phốc xuy!
Thịt tươi trên đầu kiếm đã bị đốt thành than, tiếp theo là chuôi kiếm cũng bị hóa thành nước thép, rơi trên mặt đất bốc lên từng đợt khói xanh, lưu lại một chút nước cặn.
Hỏa diễm thật đáng sợ!
Mà Angela và các cô gái đều che miệng cười, bọn lính đang vội vàng xiên thịt phía xa cũng bật cười.
“Đả Thủ” còn dùng chi trước gõ gõ ót chính mình, cúi đầu xuống ý như nhận lỗi, “Cô Nàng” cũng đi qua dùng đuôi vỗ vỗ đầu “Đả Thủ”, y y nha nha nói gì đó, như là trách ca ca mình, còn “Lạn Tử” thì trực tiếp dùng chi trước che kín hai mắt mình, rồi lại đứng lùi ra xa, phảng phất như đang nói: đừng nhìn ta, ta không nhận ra người kia.
Ba tiểu gia hỏa biểu diễn rất sống động, làm cho cả phủ đệ tràn đầy vị đạo vui vẻ.
Quốc Vương Bệ Hạ thật ra lại đem một màn này vững vàng ghi tạc trong lòng.
Từ lúc mới đầu, hắn đã cảm thấy ba tiểu thú này lai lịch không bình thường, tuyệt đối có thể so với ma thú, hỏa diễm của “Đả Thủ” có thể hòa tan lợi kiếm và khôi giáp, “Cô Nàng” phun ra hàn khí có thể đem đối thủ đóng băng trong nháy mắt, mà “Lạn Tử” tuy rằng không có bản lĩnh ma lực nhưng lại có một thân thiết cốt trời sinh, thân thể cứng rắn vô cùng, đao kiếm chém tới, một vết xước cũng không để lại được.
Đây vẫn chỉ là thời kỳ còn nhỏ, nếu như chúng lớn lên, không biết còn có năng lực lớn đến đâu nữa.
- Phải nghĩ biện pháp làm rõ lai lịch và huyết mạch của ba tiểu gia hỏa này, dị thú như vậy, tất nhiên khiến nhiều người mơ ước, ngày hôm nay phó mục thủ Bahrton là một ví dụ, tựa hồ hắn đã nhìn ra điều gì, lẽ nào hắn biết lai lịch của ba tiểu gia hỏa này? Này thật đúng là đáng tiếc, sớm biết vậy lúc đó không giết hắn, lưu lại tra khảo một phen cũng tốt...
…
…
Sau khi dùng xong bữa cơm, Angela mang theo ba tiểu gia hỏa và đại hắc cẩu đi tản bộ trong thành.
Tôn Phi đang chuẩn bị đi “Cổ Thành Tử Vong” xem xét một phen, đột nhiên có binh lính báo lại, có Thần Sư giáo đình đem kim tệ đến bồi thường, trong năm vạn mai kim tệ dùng danh nghĩa Tôn Phi nhập vào quỹ hội của thương hội Soros, đưa tới cửa là một khối tạp phiến Amethyst.
Chuyện này, Tôn Phi giao cho Công chúa Victoria đi xử lý.
Nữ nhân tham ăn lười làm này trời sinh mẫn cảm với tiền bạc, hiện tại đã dần dần trở thành một trựo thủ hết sức quan trọng bên người Tôn Phi, về cơ bản tất cả tài vật và vật tư trong Hương Ba quân đều là do Victoria chi phối, chưa từng xảy ra bất luận sai sót gì, thậm chí toàn bộ vận hành hậu cần "Quân Đoàn Nanh Sói" cũng vì vậy mà thông thuận hơn vô số lần.
Còn Quốc Vương Bệ Hạ lại lặng lẽ đi ra khỏi Song Kỳ thành.
Lúc này thực lực của Tôn Phi đã đạt đến Bán Nguyệt cấp trung giai, cũng coi như là đại cao thủ kinh hãi thế tục, hơn nữa lại đã trải qua khảo nghiệm thiên địa trên đại lục Azeroth, đã có thể ở thế giới hiện thực ngưng lập hư không, một trăm lẻ tám chuôi cự kiếm ngân sắc cấu thành kiếm cánh phía sau, trong lúc rung động thì hóa thành một đạo lưu quang, tiêu thất trên trời.
Trong Song Kỳ thành, ngoại trừ Vong Linh Cốt Long không biết đang say ở tửu quán nào, không ai có thể nhận thấy Tôn Phi rời đi được.
Đóng trong “Cổ Thành Tử Vong” chính là “Ngân giáp cuồng sĩ” Reyes và Ma Pháp Công Chúa Cindy, cùng với hai người thống soái bọn họ chính là hai vạn đại quân "Quân Đoàn Nanh Sói".
Hậu cần quân đội trên cơ bản cũng đều ở trong tòa cổ thành tĩnh mịch đến đáng sợ này.
Đã hơn mười ngày không tới nơi này, Tôn Phi vẫn chưa lập tức hiện thân mà lẳng lặng quan sát một phen, lấy thực lực của hắn, không có bất kỳ người nào có thể phát hiện hắn đến, xuất nhập trong vạn người như ở chỗ không người.