Nói đến đây, lão Arjen liền không nhịn được có chút cảm thán.
Chính mình thời điểm gặp khốn đốn gặp được đồng thời tuyên thệ đi theo vị Quốc Vương trẻ tuổi này, thật sự là quái tài trong vạn người.
Thế cục đế quốc trước mắt phức tạp như vậy, đổi lại là bất luận một Quốc Vương nước phụ thuộc nào khác, hầu như đều là cục diện khó giải, ngoại trừ việc cúi đầu với đại hoàng tử ra, không còn biện pháp nào khác. Thế nhưng đối với Tôn Phi mà nói, lại giống như đại nhân nhìn mấy bọn tiểu tử nghịch ngợm mà thôi.
Thực lực tuyệt đối đã đủ khiến Quốc Vương Bệ Hạ nhảy ra từ trong trò chơi này, thế nhưng thủy chung vẫn có thể nắm trong tay tất cả, một lần nữa chế định quy tắc.
Đây là thực lực!
Thực lực cường đại đến mức đã có thể không nhìn vào toàn bộ cao thủ của đế quốc quân bộ, tất cả âm mưu quỷ kế trước mặt hắn, đều là trò cười!
Đáng tiếc, còn có rất nhiều sự tình mà lão Arjen không cách nào dự đoán được.
Nếu như hắn biết Yashin đại đế bệnh nặng sắp chết trong lời đồn kỳ thực hoàn toàn khỏe mạnh, đồng thời trong Thần Ma Cung Điện còn thiếu chút nữa giết chết một Tôn giả Đại Nhật cấp thì hắn sẽ có một phán đoán khác…ít nhất hiện tại, thực lực cá nhân của Tôn Phi ở đế quốc Zenit trên bảng xếp hạng cũng tuyệt đối không phải là không có đối thủ.
Đương nhiên, từng lá bài tẩy trong tay Quốc Vương Bệ Hạ cũng là rất nhiều người nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Nếu như hiện tại chọn lựa quyết liệt với hoàng thất Zenit, coi như là Yashin đại đế cường thế vô cùng, có thể khẳng định, bên phía Hương Ba thành tuyệt đối không phải là phe yếu.
Chỉ là Tôn Phi cũng không muốn thấy thế cục chuyển biến đến một bước này mà thôi.
Lại nói, ý chí của đại hoàng tử cũng không thể đại biểu cho cả hoàng thất Zenit, chân chính nắm tất cả đế quốc trong tay vẫn là kẻ vẫn luôn giả bệnh kia, bất quá trải qua hành trình Thần Ma Cung Điện lần này, phỏng chừng Yashin đại đế cũng không còn ý định làm “diễn viên” nữa rồi.
Những lời này của lão Arjen cao minh ở chỗ, hắn vừa làm cho toàn bộ những anh hùng lỗ mãng trong Hương Ba thành không thêm xằng bậy gây phiền phức cho Quốc Vương Bệ Hạ, lại vừa không đả kích sĩ khí bọn người kia, thậm chí hung hăng củng cố lòng tin cho những sĩ quan cao cấp Hương Ba thành, có thể nói là một mũi tên trúng ba đích.
Một đám người trò chuyện một chút, trọng tâm câu chuyện lại chuyển đến trên thân “Các chiến hữu” …
- Ai, trải qua nhiều ngày sóng vai chiến đấu, hiện tại đột nhiên chia cách với đám người Shevchenko và Ribey, thật là có điểm luyến tiếc, đáng tiếc, bọn họ không phải là người của Hương Ba thành, bằng không, mọi người tụ tập một chỗ, vì Alexander Bệ hạ mà hợp lực, tổng lực so với tên đại hoàng tử kia còn mạnh hơn nhiều…
Drogba vỗ đầu cảm khái, có chút thương cảm.
Những lời này, thật ra cũng là lời trong tâm mọi người ở đây.
Mấy ngày nay, quan trú quân Song Kỳ thành Ribery, còn có các cao thủ "Quân Đoàn Nanh Sói" cùng nhau kề vai chiến đấu, trong lúc đó cũng có nhiều cảm tình hữu nghị, bây giờ chợt chia ly, ngay cả là các hán tử thô kệch, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút thương cảm.
- Ân, thực sự là đáng tiếc a, để cho bọn hắn cùng đi thì thật tốt biết bao!
- Ta đoán trong lòng bệ hạ kỳ thực cũng luyến tiếc bọn họ.
Hán tử lỗ mãng nói xong lời cuối cùng, bầu không khí có chút tiêu điều, ngay cả lão quân sư Arjen cũng cúi đầu không nói.
Bọn họ không chú ý tới, một phen đối thoại vừa rồi lại trùng hợp bị Vương phi Angela từ Vương trướng đi ra ngoài toàn bộ đều nghe được.
- Thì ra hiện tại Alexander đang phải chịu áp lực lớn như vậy sao?
Trong nháy mắt, trong lòng Angela có một trận rung động rất nhỏ.
Cho tới nay, nàng cũng không quá quan tâm tới chính sự Hương Ba thành, ngoại trừ thời điểm ở đế đô Saint Peterburg, đoạn thời gian đó dưới sự chỉ điểm của trưởng công chúa không ngừng tham dự một ít yến hội, vì Tôn Phi tổ kiến "Quân Đoàn Nanh Sói" mà ứng phó một ít tràng diện ở ngoài, làm Vương phi tương lai, nàng rất ít khi tham dự việc quản lý công sự lớn nhỏ trong Hương Ba thành, tận lực không muốn mang đến rắc rối cho người trong lòng của mình.
Đây là lần đầu tiên nàng ý thức được, thì ra người trong lòng nàng, ở thế giới này phải chịu nhiều sóng gió như vậy.
- Thế nhưng, ta có thể vì Alexander mà làm được gì?
Angela lẳng lặng đứng trước của Vương trướng, hàm răng trắng noãn cắn vào đôi môi anh đào, nhẹ giọng hỏi chính mình, nàng một lần nữa cảm thấy bản thân vô dụng, nghĩ tới nghĩ lui, trừ lo việc ăn uống ra, hình như thật sự không giúp được gì cho Tôn Phi.
Kết luận này khiến thiếu nữ có chút ủ rũ.
- Hắc hắc, cô nương ngốc, nàng không cần giúp ta làm cái gì…
Một đôi cánh tay hữu lực nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, khí tức quen thuộc từ phía sau truyền tới lỗ tai:
- Mỗi ngày chỉ cần có thể lẳng lặng ôm nàng vài phút, tính mạng của ta sẽ tràn đầy vui sướng.
- A, Alexander…
Tuy rằng đã quen với động tác vô cùng thân thiết như vậy của Tôn Phi, thế nhưng Angela vẫn có chút cảm giác mặt đỏ tim đập nhanh, bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay to bên hông mình, cắn môi nói:
- Thế nhưng, Alexander, ta muốn vì chàng làm chút việc gì đó.
- Như vậy a, ân, vậy nàng giúp ta chiếu cố tốt bọn “Đả Thủ” đi, hảo hảo huấn luyện chúng nó, đợi khi chúng trưởng thành, Hương Ba thành chúng ta sẽ có ba đầu thần long cường đại thủ hộ, đây chính là đại sự phi thường trọng yếu a!
Tôn Phi như tiểu hài tử nhe răng cười, nhẹ nhàng mà ôm thiếu nữ về tới trong Vương trướng.
Angela lại rất nghiêm túc gật đầu:
- Không thành vấn đề, chuyện này, ta hình như thật sự có thể làm được a!
- Angela…
Tôn Phi lẳng lặng ôm thiếu nữ.
- Ân?
- Gả cho ta đi, chúng ta cử hành hôn lễ!
- A?
Thanh âm của thiếu nữ mang theo kinh hỉ ngoài ý muốn, thoáng run rẩy.
- Đợi lần này về tới Hương Ba thành, chúng ta cử hành hôn lễ, thế nào?
Thanh âm của Tôn Phi gần như mộng ảo:
- Hôn lễ của chúng ta sẽ được cử hành trong khắp bầu trời hoa và tung hô của ngàn vạn thần dân Hương Ba thành, cung điện nguy nga, tiếp thu cúng bái của các con dân Hương Ba thành, khiến vạn vật thiên địa đều ngưỡng mộ, ta muốn đích thân thiết kế áo cưới trắng noãn cho nàng, để người trên thế giới này thấy nàng là tân nương xinh đẹp hạnh phúc nhất!
Cảm giác hạnh phúc trong nháy mắt như bị điện giật, tê dại mà kỳ diệu đến cực điểm, khó có thể hình dung, hung hăng chạm vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn thiếu nữ.
Khí nóng rực bên tai quả thực khiến Angela có một loại cảm giác mê muội.
Nàng chăm chú cắn môi anh đào, đột nhiên một đạo thiểm điện xuất hiện trong đầu nàng, một thân ảnh uy vũ xinh đẹp hiện lên, do dự một chút, Angela nhẹ nhàng xoay người, trong con ngươi đơn thần trong suốt mang theo thần sắc trước nay chưa từng có nhìn Tôn Phi.
Trong nháy mắt này, không khí chảy xuôi một luồng khí tức rất kỳ quái.
Angela ít khi có biểu tình nghiêm túc như vậy, dọa Tôn Phi nhảy dựng, Quốc Vương Bệ Hạ muốn nói cái gì, thiếu nữ đột nhiên bật cười một tiếng, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên môi Tôn Phi, trong con ngươi mỹ lệ hiện lên một tia giảo hoạt, cười nói:
- Alexander, hình như ngươi còn quên mất một người a!
- A?
Tôn Phi ngẩn người, nhất thời chột dạ.
Hắn đương nhiên biết “một người” khác trong miệng Vương phi tương lai nói tới là ai.
- Elena tỷ tỷ đã sớm nói cho ta biết cố sự của các ngươi rồi, rất nhiều cố sự từ trước ta cũng không có biết, thì ra tỷ tỷ cùng ngươi đã trải qua nhiều chuyện nguy hiểm đáng sợ như vậy, trong thế giới đầy ác ma và quái vật đáng sợ, cùng nhau chiến đấu tới đổ máu, đã trải qua sinh tử cùng nhau, ta rất hâm mộ Elena tỷ tỷ, thực lực của nàng cường đại, có thể cùng ngươi sát cánh chiến đấu…
Angela vươn bàn tay mềm ra, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Tôn Phi:
- Ta cũng không biết, ngươi ở trong thế giới đáng sợ kia gặp nhiều nguy hiểm như vậy…
- Angela, ta…
- Ta biết, Alexander, ngươi là vì lo lắng cho ta nên mới không cho ta biết hết thảy, ngươi cũng đừng trách Elena tỷ tỷ, là tháng trước khi chúng ta cùng bị hôn mê lâm vào mộng cảnh, cho rằng sẽ không gặp lại được ngươi, trong thế giới mộng ảo kia chỉ có hai chúng ta, vì muốn xua đuổi sợ hãi trong lòng ta, vì chiếu cố ta mà Elena tỷ tỷ mới cho ta biết chuyện này…
Nữ hài tử đơn thuần này, bất cứ chuyện gì cũng đều nghĩ đến người khác trước tiên.
- Vì vậy, Alexander, ngươi không thể chỉ kết hôn với một mình ta, một ngày nào đó, người được ngươi cầm tay không chỉ là ta, nỗ lực của Elena tỷ tỷ vì ngươi cũng không kém so với ta, ta hy vọng, đến lúc đó ta cùng Elena tỷ tỷ có thể cùng nhau mặc áo cưới do ngươi thiết kế, đứng bên cạnh ngươi, tiếp thu tung hô của con dân Hương Ba thành!
Tôn Phi ngây dại.
Trong lòng hắn là từng đợt cảm động, lại từng đợt xấu hổ.
Ở đại lục Azeroth nơi thực lực vi tôn, địa vị của nam nhân so với nữ nhân càng cao hơn, bởi vậy một nam nhân đồng thời có thể có vài thê thiếp là sự tình bình thường, về phần các quý tộc địa vị càng cao có thể có mấy chục thậm chí mấy trăm thê thiếp cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, ở các nước phụ thuộc đế quốc Zenit, mỗi Quốc Vương hầu như đều có một hậu cung lớn, thậm chí ngay cả những kẻ được xưng là người phát ngôn của Thần, Thần Thánh Giáo Đình thánh khiết vô cùng đều ngầm đồng ý một loại chế độ “đêm đầu tiên” tồn tại – các thiếu nữ trước khi kết hôn phải đem đêm đầu tiên của chính kình kính dâng lên Quốc Vương.
Đồng thời lấy hai thê tử, đối với người ở thế giới này mà nói, căn bản là chuyện không thể bình thường hơn.
Cho nên đối với Angela, nàng cũng không phải là không có cách nào tiếp thu chuyện một nữ tử khác đồng thời được gả cho người trong lòng mình.
Nàng là thiếu nữ thiện lương luôn suy nghĩ cho người khác, sau khi biết Tôn Phi và Elena ở một thế giới đáng sợ khác cùng nhau trải qua nguy hiểm sinh tử, sau khi biết giữa hai người có tình cảm khắc cốt ghi tâm khó có thể dứt bỏ, lại sau khi tình chị em được thành lập giữa nàng và Elena trong thế giới mộng ảo, Angela càng triệt để tiếp nhận sự tồn tại của Elena, về cơ bản thì một tia khúc mắc cuối cùng của bản năng cũng triệt để biến mất, thành toàn cho tình cảm ba người.
Tôn Phi không nói gì, chỉ là chăm chú ôm lấy nữ tử trong lòng mình.
….
…
Thế giới Diablo.
Hai người Tôn Phi và Elena đứng ở chỗ mật thất cửa ải cuối cùng địa đồ đệ nhị “Lut Gholein”.