- Đại nhân không cần lo lắng, hắc hắc, một chút thủ đoạn ma pháp tiểu nhân thôi mà, cũng dám lấy ra khoe khoang nữa, thật sự là không chịu nổi một kích, ta tới thu thập ả!
Tên hộ vệ trưởng đầu bóng lưỡng không biết sống chết, cuồng vọng phát ngôn bừa bãi.
Thường ngày hắn ở trấn nhỏ Karen hoành hành khiến hắn triệt để quên mất cân lượng của mình, tự cho là mười mấy nam tử bả thân mình còn thu thập được, vì vậy không cần sợ hãi một tiểu cô nương, chỉ cần mình cẩn thận một chút, chớ bị tiểu hỏa miêu của ả bắn trúng là được rồi, một khi tới gần, hắc hắc, không phải nói Ma Pháp Sư tác chiến cận thân đều ngu ngốc sao?
Cọ cọ cọ!
Dưới chân đạp bước nhanh, tên ngốc đầu bóng lưỡng bỗng trở nên nhanh nhẹn, không ngừng biến đổi tiết tấu và phương vị, hướng về phía Louis vọt tới.
Dù sao nắm giữ đấu khí, tuy rằng còn chưa chính thức có giai vị Tinh cấp thế nhưng làm được những động tác này, đối với hắn mà nói, cũng không khó.
Đối diện, tiểu cô nương tựa hồ là không kịp phản ứng, ngay cả ngâm xướng ma pháp chú ngữ đều quên.
Nhưng mà, thời điểm lão gia Babel và phu nhân Kelly một lần nữa dấy lên hy vọng trong ánh mắt lại đột nhiên nghe được một tiếng hừ lạnh, chỉ thấy nam hài mặc trang phục Vũ sĩ bên cạnh Louis thân hình nhoáng lên, trong nháy mắt phi nghênh đón, trên không trung lưu lại một đạo dấu vết lam sắc, một cước đá ra.
Đầu bóng lưỡng căn bản chưa kịp làm ra chút phản ứng nào, bịch một tiếng, đã bị đá trúng cằm.
Một luồng lam sắc sương lạnh từ cằm tên đầu bóng lưỡng tràn ra.
Không đến mấy giây sau, thân thể của cự hán đầu bóng lưỡng như bị bao trùm bởi một tầng sương trắng, cả người hoàn toàn bị đấu khí hệ băng cấp đông cứng, chỉ có tròng mắt còn có thể miễn cưỡng chuyển động vài cái, mang theo thần sắc kinh hãi gần chết…
- Thì ra ngay cả một giai vị đấu khí cũng không có, vậy mà dám đối cứng với đệ nhất Ma Nữ trường học chúng ta…Ách, không, là đệ nhất Thánh Nữ Louis, nói thật, ta thật sự là vạn phần bội phục dũng khí của ngươi a, lão đầu bóng!
Thiếu niên đáp xuống mặt đất, vỗ vỗ tay lên mặt cụ non, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức.
- Hì hì, Pato, không nên khen ta trước mặt người khác như vậy, ta sẽ không có ý tứ nga, Alexander Bệ hạ nói qua, con kiến nhỏ bé sở dĩ dám ở trên thân cự long bò qua bò lại, không phải bởi vì ngu xuẩn mà là bởi vì nó vô tri, vì vậy, ta sẽ tha thứ cho đại cẩu hùng vô tri này!
Louis có ý tứ đem chính mình so sánh với cự long thần thánh, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn lộ ra vẻ mỉm cười nghịch ngợm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc, khinh khinh phiêu phiêu đi tới trước mặt cự hán đầu bóng lưỡng, trước ánh mắt kinh hãi của hắn, ngón giữa vươn ra, nhẹ nhàng mà điểm trước ngực cự hán đầu bóng lưỡng, giống như là đại nhân đang giáo huấn tiểu hài tử.
Ầm!
Thân thể đông cứng của cự hán đầu bóng lưỡng nhất thời đổ xầm xuống như cọc gỗ.
Toàn bộ quán rượu hít vào một ngụm lãnh khí.
Tiểu cô nương kiều diễm như lửa này và đồng bạn bên cạnh thực lực thật cao, vượt xa khỏi tưởng tượng của mọi người, ngày thường tên đầu bóng lưỡng tuyệt đối được coi là người lợi hại nhất trong trấn Karen, hiện tại ở trước mặt người ta ngay cả cái rắm còn không tính bằng, còn không mò tới góc áo người ta đã bị đánh bại, thật sự là bất khả tư nghị, tuổi còn trẻ như thế, rốt cuộc là luyện thế nào mà được một thân thực lực như vậy?
Lúc này, đại bộ phận đã hoàn toàn tin tưởng, ba hài tử này, tuyệt đối chính là sứ giả của Hương Ba Vương.
Chỉ có sứ giả của Hương Ba Vương mới có thể lợi hại như vậy.
- Di? Cái gì mà lão gia Babel, mới vừa rồi còn uy phong lẫm liệt lắm mà, thế nào? Hiện tại muốn chạy sao?
Louis vừa quay đầu, thấy một nam một nữ Babel và Kelly thừa dịp mọi người không chú ý, rón ra rón rén chuẩn bị chạy đi.
- Ách…Ta, đây…. Ngươi….
Bị phát hiện chạy trốn, thân thể Babel cứng đờ, xoay người lộ ra dáng cười so với khóc còn khó coi hơn, không còn khí thế ngang ngược khi trước, lắp bắp nói:
- Khiến…Sứ giả đại nhân, đây…. Ta, đó là một hiểu lầm, ta bị người lừa…
- Hì hì, việc này a, bọn ngươi đến Hình bộ vương quốc nói với Oleguer đại thúc đi…Nga, được rồi, hữu tình nhắc nhở ngươi một chút, Oleguer thúc thúc được xưng là nam nhân ngay cả người đầu đá cũng bị dằn vặt đến chết đi sống lại a, hắn đang theo Alexander Bệ hạ trên đường trở về Hương Ba thành, ngươi rất may mắn, có thể được Oleguer thúc thúc thẩm vấn nha!
Dáng tươi cười như tiểu tinh linh của Louis nói ra nội dung khiến hai người Babel thiếu chút nữa bị hù dọa tới ngất đi.
- Không, nga, không! Tiểu muội muội, ngươi hãy nghe ta nói, chúng ta cũng là bị gạt, bị một tên giả mạo sứ giả lừa…
Tròng mắt phu nhân Kelly loạn chuyển, muốn chứng minh mình vô tội.
- Câm miệng! Ngươi cái nữ nhân độc ác này!
Nguyên bản Louis đang cười khanh khách, trong nháy mắt nét mặt hiện đầy sương lạnh, quát lớn:
- Ngươi cho là sứ giả của Alexander Bệ hạ là kẻ ngu sao? Sở dĩ ngày hôm nay chúng ta xuất hiện trễ như vậy chính là đi điều tra một sự tình, hừ, hai vợ chồng các ngươi mấy năm nay ở trấn Karen phạm biết bao nhiêu tội, còn có lần cấu kết với bốn kẻ khác ý đồ tạo nông bạo, âm mưu của các ngươi chúng ta đều biết rõ, Brand, trói hai người bọn họ lại.
Một tiếng quát trói tai triệt để đánh tan hi vọng của một nam một nữ trước mặt.
Nam tử lúc trước chưa có xuất thủ nhoáng lên tới trước mặt hai người, xuất ra một cái còng tay phi thường tinh xảo, răng rắc một tiếng, đem hai người đều trói lại cùng nhau.
Bên kia, nam hài tử đấu khí hệ băng xuất thủ khi trước đã đi đến cởi trói cho Monet đang bị trói trên cột, vận chuyển đấu khí trị liệu một chút, rất nhanh vết thương trên thân Monet đã lành lại da thịt.
- Được rồi, hiện tại kẻ có âm mưu phá hư danh dự của Alexander Bệ hạ và vương quốc đã bị giam áp, ta lấy danh nghĩa sứ giả của Alexander Bệ hạ tuyên bố với mọi người: vụ cày bừa xuân năm nay, tiền thuê thổ địa cũng như tiền thuế đều miễn, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta ở tại phủ đệ của tên babel cấp phát giống lúa mạch miễn phí cho mọi người…
Louis hỉ hả nhảy lên một cái bàn, đứng ở trên đó lớn tiếng tuyên bố.
Nhất thời, mọi người trong quán rượu tung hô hết lời…
- Alexander Bệ hạ vạn tuế!
- Quốc Vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Chư Thần phù hộ Alexander Bệ hạ vĩ đại!
- Chính nghĩa và thương dân, Alexander Bệ hạ, chúng ta ca ngợi ngài!
Lúc trước là tiếng chửi rủa nay biến thành hoan hô và ca ngợi, Tôn Phi trong nháy mắt từ “Bạo quân nên xuống địa ngục” biến thành “Alexander Bệ hạ vĩ đại nhân từ”, Louis và hai đồng bạn cũng bị một màn trước mắt nhiễm, lúc này ba cái “tiểu đại nhân” rốt cục toát ra tính tình trẻ con, vừa cười vừa nhảy cẫng lên, mỗi khi hô to “Quốc Vương vạn tuế” trong mắt đều lóe ra quang mang sùng bái điên cuồng.
Đoàn người từ từ tán đi.
Mọi người đều hô to “Quốc Vương vạn tuế!”
Quán rượu rất nhanh liền trở nên vắng vẻ, ngoại trừ lão bản và thị nữ béo Jenny, cùng với Babel và phu nhân Kelly uể oải nằm trên mặt đất bị Louis và hai đồng bạn giữ lại, còn có thanh niên Monet của trấn Karen cũng không theo mọi người rời đi.
- Ân? Mấy vị bằng hữu này, tựa hồ rất lạ mặt? Cũng là người trấn Karen sao?
Tiểu cô nương Louis nhìn phía sau, trên mặt đột nhiên biến đổi, ngưng trọng.
Vừa nói nàng vừa chậm rãi xoay người nhìn bàn gần cửa sổ, có năm người ngồi đó, đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy diện mạo của hai người trong đó, là một thiếu niên tóc nâu ngắn và một thanh niên tóc bạch sắc, còn mặt của ba người còn lại, không biết vì sao, nàng đã vận đủ ma pháp lực thế nhưng cũng không thấy rõ diện mục, trước mặt ba người như có một tầng không gian ba động nhộn nhạo che đi tất cả, chỉ có thể nhìn đại khái đường viền.
Năm người này, nàng không thấy rõ nông sâu.
Nguyên vốn không nên đi trêu chọc cao thủ như vậy, thế nhưng đoạn thời gian gần đây, không ngừng có cao thủ lạ len lỏi vào trong địa giới Hương Ba thành quấy rối, vì vậy Louis hạ quyết tâm muốn thăm dò một chút. Nàng làm việc rất biết nghĩ, kỳ thực lúc trước cũng đã lén hỏi qua người của trấn này, năm người này là xế chiều hôm nay mới tới nơi này.
- Thế nào, tiểu cô nương, muốn thăm dò lai lịch của chúng ta?
Âm thanh từ màn sương mù truyền đến mang theo một trận áp bách khó có thể hình dung khiến ba người Louis đều cả kinh trong lòng, có một loại cảm giác như tâm tư đều bị nhìn thấu, nhất thời hết hồn, một thân thực lực đề thăng tới đỉnh phong, tư thế đề phòng.