Một người bọn họ phi thường quen thuộc.
Một người bọn họ nhớ mãi không quên.
Chính là người sáng nay gặp trong tửu lâu, tự xưng là “Sát Sinh Thứ” Michael Owen, một trong tứ căn thứ dưới trướng Hương Ba Vương, một thiếu niên hắc kỵ sĩ chỉ có mười ba, mười bốn tuổi, chỉ là lúc này thiếu niên kiêu ngạo này đã thay một thân trang phục bó sát không biết chế tạo từ da lông ma thú gì, con ngươi trong suốt nở rộ tinh quang, hắn nhìn chằm chằm các dong binh như là mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi.
- Owen đại nhân? Tại sao ngài lại ở chỗ này?
Tráng hắn mặt sẹo mặt không thay đổi hỏi, hắn cầm chiến đao trong tay, một tay sau lưng làm thế thủ, hơn hai mươi dong binh vô thanh vô tức tản ra, đều tự chiếm lấy một phương vị, mơ hồ tổ hợp thành một trận thế cực kỳ mờ mịt, đem Owen lặng lẽ vây vào giữa.
- “Kế Hoạch Săn Rồng” ? Đó là kế hoạch gì?
Owen giống như không phát hiện ra, cau mày nhẹ giọng hỏi.
Hắn đã ẩn hình trong sân này hơn một tiếng, nghe được không ít tin tức, nếu như không phải tên đội trưởng mặt sẹo đã nhận ra dị trạng, muốn phân tán ra để ẩn núp thì Owen đã không nhanh hiện thân như vậy, nhanh như vậy đã đả thảo kinh xà.
Tráng hán mặt sẹo lên tiếng, liếm liếm chiến đao trong tay, đột nhiên cười dữ tợn:
- Owen đại nhân muốn biết sao? Không ngại nói cho ngươi biết, rất đơn giản, chính là kế hoạch liệp sát đầu ác long Hương Ba Vương!
Trong lúc nói chuyện, trên người hắn tỏa ra quang diễm đấu khí hỏa hồng sắc, hơn hai mươi dong binh xung quanh cũng bắt đầu vô thanh vô tức hợp xông tới.
- Nga, đã như vậy không ngại nói kỹ hơn một chút?
Owen đồng dạng cũng cầm chủy thủy hắc sắc trong tay, trong mắt lóe ra quang mang hưng phấn.
- Muốn biết…. Ha ha ha, đến địa ngục hỏi tử thần đi! Ha ha ha, hỏa diễm cự mãng chi vẫn! !! !
Tráng hán mặt sẹo đột nhiên bạo khởi, chiến đao hóa thành một hỏa mãng thật lớn, đây là đáng sợ của đấu khí ngũ Tinh cấp, hỏa diễm ngưng tụ ra tới cự mãng, bụng thiếp trên mặt đất, lộ tuyến bất định quỷ dị, phiêu hốt đến cực điểm, trong nháy mắt đã tiếp cận tới, miệng to như chậu máu lè lưỡi mang theo khí tức cực nóng, nuốt thiên thổ địa, hướng về phía Owen cắn qua.
Mà cùng lúc này, dong binh bốn phía nhất tề ra chiêu đánh lén.
Đây là một loại trận kỹ mà binh đoàn dong binh “Phong Hành Chi Mã” thường xuyên sử dụng, không phức tạp nhưng lại phi thường thực dụng, nhiều người phối hợp sử dụng có thể phát huy ra uy lực gấp mấy lần, thường thường có thể tập hợp lực của mọi người, chém giết cường giả Nguyệt cấp, rất ít khi thất thủ.
Loạn lưu đấu khí cuồng bạo đem thân hình Owen bao phủ lại.
Tráng hán mặt sẹo trong lòng vui vẻ, thế nhưng ngay trong nháy mắt này, một trận gió mát sau lưng hắn, nhất thời có một loại cảm giác tóc gáy dựng đứng như bị độc xà theo dõi, nguy hiểm như thủy triều bao phủ hắn.
- Không tốt, đối phương…Vẫn còn có người giúp đỡ, thật là đáng chết!
Trong nháy mắt hắn rốt cục minh bạch, thì ra “Sát Thứ” Owen cũng không phải là đến một mình, đồng bọn của hắn còn âm thầm triển khai tập sát vô tình, tại thời khắc sinh tử tồn vong, tráng hán mặt sẹo cũng bất chấp đối phó với Owen, bản năng Vũ giả khiến hắn lập tức xoay người thoái lui về phía sau, chiến đao trong tay xoay tròn một trăm tám mươi độ, lấy một góc độ quỷ dị hướng về phía sau chém tới.
Cuộc đời dong binh trên đường ranh tử vong khiến hắn có lực phản ứng nhanh nhạy đến cực điểm.
Động tác liền mạch lưu loát, không có một chút chậm chạp.
Nhưng mà, tất cả đều phí công.
Lần phản ứng nhanh chóng này của hắn thế nhưng không đem đến cho hắn bất luận cơ hội sinh cơ nào, gáy hắn truyền đến một mảnh băng lương, chỉ thoáng qua ngay lập tức dán trên động mạch chủ chỗ cổ của hắn, ngay sau đó bên tai vang lên một âm thanh mờ ảo đạm mạc…
- Muốn chết, thì động!
Thanh âm này phiêu dật xuất trần, từ đầu đến cuối tráng hán mặt sẹo thậm chí còn không rõ rốt cuộc là đối thủ dạng gì, dùng binh khí nào chống lại mình.
Mà trước mắt, trận kỹ bị mất đi “Mắt trận”, trận kỹ nhất thời trở nên không hoàn chỉnh, mất đi phần lớn lực tổn thương, trong loạn lưu đấu khí, “Sát Thứ” Michael Owen phiêu hốt như U Linh, không mang theo chút khí tức khói lửa nào, quả thực giống như thiểm điện, mỗi chỗ đến đều có một dong binh kinh nghiệm phong phú vô thanh vô tức ngã xuống.
Chiến kỹ của binh đoàn dong binh “Phong Hành Chi Mã” dường như đã bị đối thủ đoán trước.
Mỗi một kẽ hở đều ở trong tính toán của Owen.
Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, hơn hai mươi danh dong binh tinh nhuệ được chọn lựa tỉ mỉ, toàn bộ đều yếu ớt xụi lơ trên mặt đất.
Cảm thụ được xúc giác băng lương, tráng hán mặt sẹo tức giận nhưng không có cách nào chống lại, đành bất lực.
Owen chẳng tổn hao gì đứng ngay tại chỗ, theo thói quen vuốt vuốt chủy thủ hắc sắc trong tay, thần thái dễ dàng đến cực điểm, mâu quang mang theo khinh miệt nhìn tráng hán mặt sẹo.
- Là ai? Nói cho ta biết, ngươi là ai?
Tráng hán mặt sẹo nhìn chằm chằm người đang kèm bên cạnh hắn.
- “Bạch Y Thứ” Gonsales Raul, Tứ Căn Thứ dưới trướng Hương Ba Vương!
Âm thanh mờ ảo ảm đạm mang theo khí tức xuất trần lại vang lên bên tai hắn.
…
…
Trong nội thành, mỗt chỗ hậu viện cỏ cây xanh mát.
- Ai, chuyện gì xảy ra a? Đã nói tất cả ở đây đã được binh đoàn dong binh “Hỏa Huyết” chúng ta bao, không tiếp khách nhân, ngươi điếc sao? Thế nào còn đi vào hả? Đứng lại, nói ngươi đó, chuyện gì vậy, đứng lại cho ta!
Cửa hậu viện trạm dịch.
Hai nữ binh mang theo vẻ mặt tức giận vội vã đuổi phía sau, ngăn cản ba người xa lạ đang muốn xông vào, hai tiểu cô nương ngăn cản lối đi, sắc mặt bất thiện nắm binh khí trong tay, từ trên xuống dưới quan sát ba vị khách không mời mà đến.
- Tiểu muội muội, tốt nhất là các ngươi tránh ra, ta tìm đội trưởng các ngươi nga!
Trong ba người lạ có một thiếu niên chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi cao gầy, nhếch miệng cười nói, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề.
- Hừ, đội trưởng chúng ta ngươi nói là được gặp sao?
Tiểu cô nương tóc ngắn tức giận nói.
- Trước tiên các ngươi xưng danh, chờ đến lượt, đợi đội trưởng chúng ta lúc nào rảnh rỗi hãy nói, sắc quỷ như các ngươi mà muốn theo đuổi đội trưởng chúng ta sao, mấy người còn kém xa lắm!
Một tiểu cô nương tóc đen dài trừng mắt nói.
- Không được a, ta sợ vạn nhất nói ra tên của chúng ta dọa các ngươi đều chạy thì sao.
Thiếu niên cao gầy chớp chớp mắt nói.
- Phi, đội trưởng chúng ta sao phải chạy? Ngươi cho ngươi là ai…
Tiểu cô nương tóc ngắn mang theo vẻ mặt trẻ con lộ ra biểu tình bất bình, bất quá cuối cùng nàng cũng không quá ngốc, trong nháy mắt tiếp theo tựa hồ minh bạch cái gì, nhất thời kéo đồng bạn bên cạnh làm ra ánh mắt cảnh giới, rút kiếm bên hông tàn bạo mà nói:
- Nói, các ngươi là ai?
- Được rồi, để ba vị khách quý vào đi.
Đúng lúc này, một thanh âm thanh thúy dễ nghe từ tiểu viện phía sau truyền đến, một nữ tử mỹ lệ thân mặc trường bào ma pháp hắc sắc, đầu vai có một con vẹt xinh đẹp đuôi năm màu đứng, chậm rãi đi tới.