Đế quốc Villarreal?
Đế quốc Villarreal?
Đây là một đại đế quốc bát cấp nội cảnh Tây vực, biệt hiệu là “Thủy quái hoàng sắc”, là một đại thế lực gần với hai đế quốc siêu cấp là đế quốc Madrid và đế quốc Barcelona, tích lũy nhiều năm, coi như là hùng bá một phương, thực lực hùng hậu, không phải một đế quốc nhất cấp như Zenit có khả năng sánh bằng được.
Trách không được tên nam tử trẻ tuổi hung ác nham hiểm này lại có bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh xem mình là đệ nhất như vậy, Tôn Phi đã gặp qua rất nhiều người đến từ các đại đế quốc, đều là dạng đức hạnh như vậy cả.
- Villarreal thế nhưng phái thương đội đến Zenit? Chuyện khi nào?
Trong lòng Tôn Phi kỳ quái, chẳng lẽ nói Tây vực đại lục đã loạn đến trình độ này, thế nhưng có người đã đem xúc tua vươn tới biên cương Bắc vực.
- Xế chiều hôm nay vừa tới, chúng ta là một chi của của thương hội “Tình ca chi thành”, đây là con trai ruột của Nihat đại nhân, chủ quản bát cấp thương hội Soros…
Vũ sĩ Bát Tinh cấp tay mang loan đao vội vàng tự giới thiệu.
“Tình ca chi thành” là đế đô của đế quốc Villarreal, nói như vậy hoạt động của phân hội này trong vòng đế quốc Villarreal là có quyền lực tối cao, hơn nữa Nihat kia là chủ quản bát cấp, đã xem như là đại quan đệ nhất tài phiệt một phương, thân phận tôn quý đến cực điểm, coi như là hoàng đế đế quốc nhị, tam cấp cũng phải sợ tái mặt trước người này, khom lưng cúi đầu lấy lợi.
Tôn Phi ung dung cười:
- Nhi tử của một chủ quản bát cấp chó má gì mà dám không biết sống chết như thế, ở Hương Ba thành ta làm càn như vậy, hắc hắc…Mười hai pháp điển của Hương Ba thành ta là trò con nít sao?
Nói đến đây, Tôn Phi quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi hung ác nham hiểm kia.
Lúc này, nam tử trẻ tuổi rốt cuộc đã nhận ra không đúng, thấy dáng dấp chật vật như vậy của tên hộ vệ mình, hắn rốt cuộc ý thức được đã chọc phải phiền phức, bất quá tuy rằng kinh hoảng nhưng vẫn giữ thân phận như cũ, cũng không sợ, trong mắt phóng ra quang mang uy hiếp, trừng mắt nhìn Tôn Phi, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt và giọng mỉa mai.
- Ngươi trở về đi, nói cho người phụ trách chuyến đi này của các ngươi, vị công tử gì đó nhà các ngươi bởi vì năm tội danh nhiễu loạn trật tự, đùa giỡn phụ nữ, dung túng thủ hạ đả thương người, có ý định mưu sát, khiêu khích tôn nghiêm của Quốc Vương, dựa theo mười hai pháp điển Hương Ba thành, sáng sớm ngày mai khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu đến đỉnh Đông Sơn liền bị xử tử hình ở pháp trường!
Tôn Phi nói xong, phất tay một cái.
Vũ sĩ Bát Tinh cấp nhất thời cảm thấy áp lực trên thân tiêu tán, thân thể hắn rốt cục có thể tự do hoạt động, nghe Tôn Phi nói vậy, quả thực hắn khó có thể tin được lỗ tai mình, người này biết rõ thiếu gia là nhi tử của chủ quản Nihat cũng dám quyết tuyệt như thế, lẽ nào hắn điên rồi!
Thế nhưng hắn lại không dám nói thêm gì, lúc này liều mạng nói cũng chỉ là chịu chết, chênh lệch của hai bên thật sự là quá lớn, nếu đối phương cho mình đi báo tin, rốt cục vẫn là tự đại có thừa, cũng không phải là không có khả năng cứu chủ nhân, muốn vậy phải về tìm người phụ trách thương đội Hương Ba thành báo tin thật nhanh.
Vũ sĩ Bát Tinh cấp xoay người rời đi. Đi được hai bước, tựa hồ hắn nhớ ra cái gì, xoay người hỏi:
- Các hạ…Xin hỏi các hạ là?
Khóe miệng Tôn Phi nổi lên một tia độ cong, quay đầu nhìn bốn hộ vệ đang bị trói như cái bánh chớp chớp mắt, lúc này mới quay đầu lại nói:
- Bản Vương Alexander!
Vũ sĩ bát Tinh cấp ngẩn ngơ, gật đầu, không nói gì nữa, hướng về phía nam tử trẻ tuổi hung ác nham hiểm nhìn ý bảo hắn bình tĩnh chớ nóng, hắn đi tìm viện binh, sau đó xoay người vội vã đi xuống lầu.
Còn sắc mặt của bốn tên hộ vệ đang bị trói nhất thời trở nên tương đối đặc sắc.
Bốn người khó khăn quay đầu nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ và xấu hổ trong mắt nhau.
Thì ra người mà bọn họ nhận định là mặt trắng nhỏ cả gan lớn mật lén lút với nữ nhân của Hương Ba Vương lại chính là Hương Ba Vương, đây thật là…Thấy nhãn thần của Hương Ba Vương cũng không có ý truy cứu, trong lòng cũng bớt lo lắng, còn tên hộ vệ trẻ tuổi vừa nói lúc nãy nhất thời náo loạn cả lên.
Rất nhanh đại đội Thành Quản Hương Ba thành được bọn tiểu nhị trong tửu quán đi báo án đã tới, đem nam tử hung ác nham hiểm giam giữ lại.
Hệ thống hành chính Hương Ba thành vốn do chính tay Quốc Vương Bệ Hạ chọn lựa, liêm khiết vô cùng, hiệu suất làm việc cao kinh người, lần này lại là án kiện do chính Quốc Vương Bệ Hạ tự mình dặn dò xuống, tự nhiên là thuận lợi vô cùng, nam tử trẻ tuổi hung ác đã sớm bị nhốt trong “phòng hảo hạng nhất” của ngục giam “Tiểu hắc ốc” Hương Ba thành.
- Ngươi sẽ hối hận, tiểu Quốc Vương, sáng sớm ngày mai, ngươi chết cũng không biết chết thế nào đâu!
Nam nhân hung ác đến từ thiên triều thượng quốc không sợ chút nào, cuồng tiếu kiêu ngạo, vừa đi vừa giùng giằng hét lớn, trong giọng nói tràn đầy ngang ngược kiêu ngạo mà một tù nhân không nên có.
…
…
Tôn Phi ở lại không đến nửa giờ thì rời khỏi tửu lâu của thương hội Soros.
Tài nấu nướng của Jessica vẫn là cực kỳ mê người như cũ, chỉ là bữa ăn sáng nhẹ cũng đã là hương khí tràn ngập, thế nhưng Tôn Phi không có tâm tình ăn, miễn cưỡng ăn một ít lấp dạ dầy, lại kiên trì nói chuyện phiếm một trận với hai thiếu nữ khiến tâm tình Quốc Vương Bệ Hạ vui vẻ trở lại, dưới sự đưa tiễn của hai người lại đi tới tửu điếm của thương hội Soros.
Thương đội đế quốc Villarreal đến khiến Tôn Phi cảm thấy một tia cảnh giác.
Đế quốc cao đẳng Tây vực đại lục luôn rất ít khi phái người tới địa phương nhỏ như Zenit, vì sao lại xuất hiện thương đội Soros của đế quốc Villarreal ở đây? Hơn nữa còn có nhân vật con trai ruột của chủ quản bát cấp cũng đến nơi này, thật sự là có chút không tầm thường.
Sau khi Tôn Phi rời khỏi tửu điểm không đến một khắc đồng hồ, một tiểu nam hài tóc vàng cả người đầy mùi rượu, thế nhưng lại phi thường khả ái, đôi mắt to ngập nước trong suốt như làn nước mùa thu liền đi tới chỗ của Jessica.
Tiểu tử kia ngây thơ thuần khiết giống như thiên sứ, hơn nữa biểu tình đáng thương, tuyệt đối có thể miểu sát bất luận thiếu nữ nào, Jessica tâm địa thiện lương, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
- Hình như ta đã gặp qua ngươi ở nơi nào đó?
Trong mắt Jessica lộ ra thần sắc hoài nghi.
Nàng nhớ thời điểm ở Song Kỳ thành gặp một tiểu nam hài đều uống rượu thẳng đến khi tửu điếm đóng cửa, đưa đến oanh động cả Song Kỳ thành, chỉ đáng tiếc là cuối cùng không biết tiểu tử kia đi nơi nào, tiểu tử trước mắt này và tiểu tửu quỷ kia đều khả ái tới cực điểm như nhau, thế nhưng mặt mày có chút không giống.
Vong linh cổ long Arthur chớp chớp măt, thề thốt phủ nhận:
- Vậy ngươi nhất định là nhớ nhầm, trên đời này tiểu nam hài đáng yêu như thế chỉ có một người là ta!
Jessica gật đầu, cũng không nói lại.
Bóng đêm rất nhanh đã phủ xuống Hương Ba thành.
Bóng người trên đường phố từ từ thưa thớt đi, ánh trăng loang lổ, đèn ma pháp hai bên đường soi sáng phủ thêm một tầng mỹ lệ cho đại địa và phòng ốc, tiếng côn trùng kêu, mị lực của màn đêm nở rộ hoàn mỹ.
Nửa đêm, thời điểm cả tòa thành đang say ngủ, từ một lữ điếm tương đối xa hoa trong nội thành, hơn ba mươi bóng đen khinh khinh phiêu phiêu từ trong cửa sổ nhảy ra, vô thanh vô tức như u linh, hòa vào trong bóng tối, phân ra bốn, năm hướng khác nhau, chạy đi như bay.
Một lát sau, phụ cận ngục giam “Tiểu hắc ốc” Hương Ba thành truyền đến một trận tiếng binh khí va chạm, trong màn đêm tóe ra quang hoa, tiếp theo là tiếng huyết nhục và xương cốt bị lợi khí chặt đứt, cùng tiếng các võ giả bị thương kinh hô thảm thiết, vài đạo quang diễm đấu khí chói mắt nhất bộc phát ra lực lượng cường đại khiến người ta kinh sợ, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt đó, sau đó dập tắt thật nhanh.
Toàn bộ quá trình không đến năm phút đồng hồ, phụ cận “Tiểu hắc ốc” một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Cùng lúc đó, ở trung tâm hành chính Hương Ba thành, phủ tể tướng, bến tàu Hương Ba thành đều xảy ra tình hình tương tự, chỉ là tất cả đều được ẩn giấu dưới màn đêm vô tận, bình dân Hương Ba thành đều không ai phát hiện ra.
Mà phía dưới cửa hàng thương hội Soros, mười mấy bóng đen vừa tới gần, còn chưa kịp rút binh khí trên thân ra, đột nhiên nghe bên tai truyền đến tiếng cười nhạt của một tiểu hài tử, một tiểu nam hài tóc dài vàng kim dường như thiên sứ nhoáng lên trước mắt, bọn họ không còn biết gì, trong những bóng đen đến nơi này thậm chí còn có một cao thủ thực lực đạt tới bát Tinh cấp.
…
…
Ánh nắng dần lộ ra, mặt trời hiện ra nơi đường chân trời, bầu trời cũng đã trở nên sáng sủa.
Trước đài hành hình Hương Ba thành tụ tập không ít người, thầy ký hành hình dựa theo ghi chép trên mười hai pháp điển Hương Ba thành lớn tiếng tuyên bố phán quyết tử hình một nam tử trẻ tuổi, Thánh Đấu Sĩ Hazard chiếm được ưu ái của Quốc Vương Bệ Hạ và chín vị đồng bạn khác, mang theo bốn mươi Thành quản tinh nhuệ đến bảo vệ pháp trường.
Trong đôi mắt của thanh niên tiếp thu án ẩn chứa sợ hãi vô tận.
Đến lúc này hắn vẫn không thể tin được tất cả đang phát sinh trên người mình, lớn tiếng chửi bới, điên cuồng giãy dụa, điên cuồng lớn tiếng gào thét.
- Ngươi dám không cứu ta? Cha ta nhất định sẽ giết ngươi, mau nghĩ biện pháp cứu ta, ta không muốn đợi ở địa phương này dù là một khắc, bọn họ muốn giết ta, thật sự là muốn giết ta!
Nam tử trẻ tuổi điên cuồng mà rống to hơn.
Bị chất vấn là một trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, thần sắc âm trầm, trên trán đều là mồ hôi lạnh, run rẩy giải thích:
- Chủ nhân của ta, ta đã dùng hết tất cả biện pháp, bốn gã thủ hạ bát Tinh cấp của ta, ba gã cao thủ cửu Tinh cấp, hai gã cường giả Nguyệt cấp, đêm qua đều được phái ra ngoài cứu ngài, thế nhưng…
- Ta không quan tâm, ta không muốn chết, cứu ta, cứu ta…Ngươi nói bậy, ngươi nói dối, đêm qua căn bản không có người đến cứu ta…
Thời gian hành hình đến ngày càng gần, trong mắt nam tử trẻ tuổi càng phát ra sợ hãi kịch liệt, dốc cạn cả đáy lòng rống to hơn.
- Không phải là không có người đến cứu ngài, mà là những người đi cứu ngài đó, đều chết hết rồi!
Trong mắt người trung niên cũng toàn bộ là sợ hãi:
- Lần này đi theo đến có bốn mươi sáu danh cao thủ, bao gồm hai cường giả Nguyệt cấp, toàn bộ đều chết hết không trừ một ai, Hương Ba nhân dễ dàng giết sạch bọn họ, người trẻ tuổi ngày hôm qua ngài đắc tội chính là Hương Ba Vương Alexander, thực lực của hắn…nghe nói đã đạt đến Tôn giả Đại Nhật cấp, ngài hiểu ý nghĩa của năm chữ Tôn giả Đại Nhật cấp thế nào rồi chứ?
Thanh niên hung ác nhất thời như bị sét đánh ngang tai, sắc mặt trong nháy mắt yên tĩnh lại.
- Tại sao có thể như vậy? Chỉ là một bộ lạc Dã Nhân nho nhỏ mà thôi, làm sao mạnh mẽ như vậy?
Trong nháy mắt thanh niên mất đi hy vọng, hối hận, oán hận, biểu tình cầu xin tha thứ, thế nhưng binh sĩ và đao thương lãnh khốc uy nghiêm lại khiến hắn chợt triệt để điên cuồng lên:
- Ta không quan tâm, mau cho phụ thân ta biết, khiến hắn phái cao thủ tới cứu ta, ta còn không muốn chết, ta không muốn chết a…Hương Ba Vương Alexander, hắn thế nào lại dám giết ta, hắn điên rồi sao? Hắn cái tên điên này!
Người trung niên thở dài một tiếng:
- Ta cũng đã sớm thông tri với Nihat đại nhân, thế nhưng…Từ “Tình ca chi thành” đến nơi này, nhanh nhất cũng phải năm ngày, lúc đó đã…đã không kịp rồi…đại nhân…nhất định sẽ vì ngài mà báo thù, chủ nhân của ta, ngài…yên tâm đi thôi!
…
…
Bởi vì là sáng sớm, người dân trong thành chú ý đến trận hành hình này cũng không nhiều.
Trong mắt đại đa số người, đây chẳng qua là một hồi treo cổ bình thường mà thôi, mấy ngày nay gián điệp nằm trong thành bị mang ra treo cổ không ít, thậm chí một số quý tộc cấp cao của đế quốc Metz, đế quốc Marseille cũng từng bị treo cổ trên đài hành hình này.
Thế nhưng đối với một số người hữu tâm mà nói, sự tình đã có thể làm bọn hắn rung động. Chỉ có bọn hắn mới hiểu được, thân phận của người bị treo cổ rốt cuộc có bao nhiêu tôn quý.
Tin tức này lấy tốc độ cực nhanh truyền ra bốn phương tám hướng.
Mà cùng thời gian hành hình, bến cảng Hương Ba thành, đám người Louis, Pato, Bertrand, Lukaku và hơn mười sinh viên tinh anh của Đại học Vũ Văn Hương Ba thành, dưới sự dẫn dắt của quan hầu cận Torres, từng người hưng phấn dị thường leo lên Nghịch Kình Chiến Hạm “Alexander Vương hào”.
Trong buồng chỉ huy, bọn họ gặp được Quốc Vương Bệ Hạ đã sớm chờ ở chỗ này.
- Chuẩn bị xong chưa? Các tiểu tử?
Tôn Phi cười híp mắt hói:
- Lúc này đây đi ra ngoài sẽ gặp không ít khổ cực, càng là nguy hiểm hơn nữa!
- Chuẩn bị xong, hiệu trưởng, chúng ta đã sớm chuẩn bị xong rồi, có thể theo bên cạnh ngài chính là vinh hạnh của chúng ta!
Các sinh viên đại học hưng phấn dị thường trả lời, bọn họ cảm giác thật sự là mình may mắn đến cực điểm, được đi theo bên người hiệu trưởng đại nhân, bắt đầu chuyến khám phá đại lục.
- Tốt lắm, hy vọng các ngươi sẽ không hối hận!
Tôn Phi gật đầu thỏa mãn.
Rất nhanh, tiếng nước chảy xuôi, nghịch kình chiến hạm khổng lồ chậm rãi rời khỏi bến tàu, tiếp theo là quang diễm lam sắc lóe ra, chiến thuyền vô thanh vô tức lặn xuống nước như cá voi, trên mặt nước chỉ còn lại mấy vòng xoáy lớn…
“Alexander Vương hào” biến mất trong dòng sông Tổ Lệ.