Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 876 - Chương 772: Tiểu Nam Hài Khuyết Tật

Quoc vuong van tue Full
Chương 772: Tiểu Nam Hài Khuyết Tật
 

Vị lão cường giả nhân loại này là một cao thủ Bán Nguyệt cấp đấu khí hỏa hệ, sừng sững trước cửa hạp cốc, liều mạng tử chiến, thà chết không lùi, bởi vì ở trong hạp cốc phía sau hắn chính là một tiểu nam hài mười ba, mười bốn tuổi, tóc dài tử sắc, mi tâm có hai điểm chu sa, nhắm hai mắt, lẳng lặng đứng trong sơn đạo, vẫn không nhúc nhích gì, ở trong một trạng thái cực kỳ quái dị, tựa hồ là bị dọa sợ đến choáng váng không dám mở mắt, lại vẫn như là đang cảm thụ chiến đấu bên ngoài.

Một đường kiên trì tới nơi đây, toàn bộ những hộ vệ khác bên người đã chết hết, lão nhân tóc bạc dùng trí dùng dũng, một đường giết chết không ít cường giả hải tộc.

Nhưng đến lúc này, chính hắn cũng đã là nỏ mạnh hết đà.

Tám tên cường giả hải tộc xung quanh có thân hình linh hoạt, am hiểu tập kích, có phòng ngự giáp xác cứng rắn, cũng có kịch độc trên thân, cuồng dã vô cùng, đều là đối thủ cực kỳ đáng sợ, hầu như làm tiêu hao hết tất cả đấu khí trong cơ thể lão nhân, lúc này lão cường giả đã phải miễn cưỡng lắm mới chống đỡ được.

Trên thân lão cường giả đã có tất cả mấy trăm miệng vết thương lớn nhỏ, trường bào trên thân đã bị tiên huyết nhuộm đẫm. Vai phải bị một tầng sương lạnh màu xanh bảo phủ, bụng là một vết thương sâu, mơ hồ có thể nhìn thấy ruột sắp bị bung ra, bộ dạng có thể nói là thê thảm tới cực điểm, người bình thường bị thương nghiêm trọng như hắn chỉ sợ là đã sớm chết trăm lần rồi.

Thế nhưng rất hiển nhiên, chính là lòng kiên trì đã chống đỡ hắn không bị ngã xuống!

- Huyết mạch bộ tộc Buenos tuyệt đối không thể bị diệt sạch trong tay đám hải tộc đê tiện các ngươi được!

Râu tóc lão nhân tóc bạc đều dựng lên, trợn tròn mắt, lấy một loại ngôn ngữ cực kỳ cổ xưa phát ra tiếng rít gào phẫn nộ mà lại không cam lòng, hắn đánh ra một chưởng, hỏa long từ lòng bàn tay hắn rít gào tuôn ra, đem ba tên cường giả hải tộc đối diện ép lùi lại, lại dùng sức mạnh thân thể mình ngạnh sinh thừa nhận một lưỡi dao sắc bén của một tên cao thủ hải tộc khác, liều mạng mặc kệ thụ thương, đem cỗ ám kình hỏa diễm oanh nhập vào trong thân thể một tên cường giả hải tộc trước mặt, đem tên cường giả hải tộc này oanh đốt thành tro bụi!

Đấu pháp đồng quy vu tận.

Lão nhân tóc bạc đã là nỏ mạnh hết đà, cũng chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này để uy hiếp đối thủ.

Hàn quang lóe ra, một cánh tay bang ngang. Một tên cường giả hải tộc nhân cơ hội đó thi triển đấu khí, một đao chém xuống cánh tay trái của lão nhân tóc bạc.

- Ách…Phốc!

Lão nhân tóc bạc thất tha thất thểu thiếu chút nữa ngã xuống, hắn ngửa mặt lên trời bi thiết:

- Chư thần trên cao, ta chết không tiếc, thế nhưng thỉnh ngài đánh xuống kỳ tích, cứu vớt dòng nối dõi cuối cùng của vị anh hùng nhân tộc vinh quang đi!

- A a a a a, chết tiệt, chết tiệt! !! Lại tổn thất một tên cường giả, nhân tộc đê tiện kia, bắt sống hắn, đừng cho hắn chết thống khoái, ta muốn đem hắn áp giải đến biển sâu, dùng hỏa diễm trong hỏa sơn biển sâu, đốt sống tên nhân tộc đê tiện này!

Tên cường giả kình tộc trên bầu trời điên cuồng gầm rú.

Cường giả hải tộc người đông thế mạnh, lại bị cường giả nhân tộc chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng trước mắt giết đi không ít, lại bị nhân tộc chiếm được ưu thế địa lợi, khiến người của hải tộc không thể phát huy hết ưu thế của mình, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể bắt được đối thủ, trái lại cồn bị hao tổn một gã cường giả Nguyệt cấp, đối với hải tộc kiêu ngạo mà nói, đây quả thực là sự sỉ nhục khó có thể chịu được.

Dưới sự vây công điên cuồng, rốt cuộc lão nhân tóc bạc lại mất đi một cánh tay.

Lão nhân thất tha thất thểu chạy tiến vào trong hạp cốc, trợn tròn đôi mắt, râu tóc đều dựng, giống như một đầu hùng sư thần long chuẩn bị là ra một kích cuối cùng, mấy tên cường giả hải tộc đang vây công, dưới khí thế mạnh mẽ của lão giả nhân tộc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám tới gần.

- Thiếu chủ nhân…Lão nô…Ta đã tận lực, những tên ác ma này giết mãi không hết, ta…Ta không thể bảo hộ người…Thật sự là…. Thật sự là thẹn với chủ nhân đã mất, thẹn với anh hùng xưa a, ngài là huyết mạch của anh hùng, tuyệt đối…tuyệt đối không thể khuất phục trong tay đám hải tộc, để…Lão nô và ngài cùng nhau đi gặp tử thần, dùng cái chết để bảo vệ tôn nghiêm huyết mạch gia tộc Buenos đi!

Lão nhân tóc bạc cương liệt đến cực điểm, than thở khóc lóc nói với tiểu nam hài trong sơn đạo.

Chỉ cần có một phần vạn cơ hội, lão nhân tóc bạc cũng sẽ bảo mệnh được cho tiểu nam hài này, thế nhưng hiện tại, tất cả đã tuyệt vọng, bị dằn vặt khi rơi vào tay ác ma còn không bằng để cho tiểu chủ nhân được tiếp nhận cái chết thống khoái, giữ lại được tôn nghiêm.

- Không sai, Belletti thúc thúc, ngươi không cần bi thương, cái chết cũng không đáng sợ, tử thần cũng không thể gạt bỏ được vinh quang ngày xưa của gia tộc Buenos!

Đối mặt với tử vong gần phủ xuống, biểu hiện của tiểu nam hài ở trong sơn đạo thật đúng làm người ta khó tin, không tương xứng với nét mặt non trẻ, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ mỉm cười.

Tiểu nam hài chậm rãi nói:

- Nếu như cái chết có thể giải thoát ta khỏi thống khổ, vậy hẳn là một sự tình vui sướng mới đúng a!

Đối mặt với vẻ mỉm cười của thiếu niên, lão nhân tóc bạc Belletti chảy huyết lệ cuồn cuộn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói gì cho phải.

Đã biết vị thiếu chủ này trời sinh thông tuệ vô cùng, có trí tuệ chỉ Hiền Giả cái thế trong truyền thuyết mới có, ông trời thương xót, cho dù trời khuyết tật nhưng vẫn luôn được toàn bộ người trong thôn trang yêu mến, trời sinh mù cả hai mắt thế nhưng luôn có thể sử dụng ánh mắt thuần khiết nhất thế gian để quan sát tất cả.

Nếu như không phải là bởi vì trời sinh tàn tật không thể tập võ thì sau vô số năm, huyết mạch gia tộc Buenos đã xuất hiện một vị đại nhân vật kinh thái tuyệt diễm rồi!

Đáng tiếc, trời đố kỵ anh tài, vận mệnh đa đoan.

Vận rủi phủ xuống trên đầu thôn dân Buenos, tiểu thiếu chủ không tranh quyền đoạt thế, một trí giả tuổi trẻ tinh thuần như vậy, thế nhưng cũng khó tránh khỏi cái chết…Thật sự là trời cao bất công a!

Lão nhân tóc bạc Belletti khó khăn vận chuyển một tia đấu khí hỏa diễm cuối cùng trong cơ thể, đang muốn quay ra thiếu niên đang mỉm cười, cùng tiểu chủ nhân đồng quy vu tận, ở lúc mành chỉ treo chuông, biến hóa ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện.

Hưu!

Một đạo lưu quang kim sắc gào thét bay tới, dường như sao chổi phá không, lướt qua mấy tên cường giả hải tộc mà không hề khó khăn gì, trong nháy mắt đã đứng bên cạnh hai người.

Lão nhân tóc bạc bỗng nhiên kinh hải, chợt lại mừng rỡ như điên. Bởi vì, người vừa tới, thế nhưng chính là một nhân tộc.

Mà thực lực của người này lại là cực kỳ kinh người.

Người tới này, tự nhiên chính là Quốc Vương Bệ Hạ.

Lão nhân tóc bạc cơ hồ là ngã xuống cùng lúc Tôn Phi đến, dùng một loại nhãn thần mà cả đời Tôn Phi khó có thể quên nhìn Tôn Phi, giùng giằng nói:

- Thỉnh…Bảo hộ…Huyết mạch anh hùng nhân tộc… Buenos…Ta…

Hắn lại khó khăn quay đầu, nhìn thoáng qua thiếu niên đang nhắm chặt hai mắt, làm như nhẹ giọng thở dài nói:

- Tiểu chủ nhân, trong cuộc sống nhiều cực khổ…Thế nhưng…Ngài…nhất định phải sống sót vui vẻ…

Nói xong, thân thể cứng đờ, một đời cường giả cứ vậy qua đi!

Bình Luận (0)
Comment