Tôn Phi quay sang lắ đầu với Loirs đang chuẩn bị hạ sát thủ, ý bảo hắn không nên ra tay, chính mình tự bước ra một bước, quang diễm kim sắc lóe ra, lượn lờ như hình cung, dễ dàng đem toàn bộ kình khí đang kéo tới cách xa thân thể hắn mười thước.
Tôn Phi đứng tại chỗ, chậm rãi đánh ra từng quyền không nhanh không chậm, không có một chút thanh thế.
Trong nháy mắt, tổng cộng hắn đã đánh ra hai mươi sáu quyền.
Hai mươi sáu đạo dấu quyền kim sắc toàn bộ oanh nhập tới mười sáu danh cường giả Nguyệt cấp, cùng với mười tên cường giả điều khiển ma pháp trận và âm thầm châm ngòi lửa, thân thể bọn hắn cứng đờ trong nháy mắt, mở to hai mắt bất khả tư nghị ngã xuống đất, mất đi năng lực hoạt động.
Thực lực cách biệt quá lớn, căn bản không phải là đối thủ.
Từ đầu đến cuối, Hương Ba Vương thậm chí còn chưa di động nửa bước, chỉ là giơ một cánh tay lên, toàn bộ bọn họ đã bị diệt toàn quân.
Gió đêm thổi qua, tâm thần mọi người đều phát lạnh.
Tôn Phi chậm rãi đi tới từng bước, đứng ở trước mặt một tên cường giả Nguyệt cấp ục ịch mặc áo giáp hồng sắc, cúi đầu nhìn xuống, nói:
- Là ai sai khiến ngươi tới?
- Phi, bại hoại! Tên bại hoại phản bội nhân tộc, là tự ta tới, chỉ cần còn lại một hơi thở, ta cũng sẽ chém giết hai tên phản đồ nhân tộc các ngươi!
Thần sắc tên cường giả Nguyệt cấp ục ịch lóe ra, sắc mặt đỏ lên nói.
- Hừ!
Tôn Phi cười nhạt:
- Mới vừa rồi là ngươi, còn có hắn, và hắn.
Tôn Phi chỉ mặt hai tên cường giả Nguyệt cấp nữa, khinh thường nói:
- Là ba người các ngươi ẩn núp trong đám người, không ngừng gây xích mích ly gián để những cao thủ khác ra tay, chính các ngươi lại núp ở phía sau không ra mặt, vừa nhìn tình thế không đúng sẽ chạy trốn, không phải sao?
- Ngươi…Ngươi cái tên gia hỏa ác độc giảo hoạt, đang nói cái gì, ta không biết…
Thần sắc tên cường giả Nguyệt cấp ục ịch biến đổi, chợt cười lạnh nói.
Tôn Phi cười nhạt không nói.
Ánh mắt hắn đảo qua mặt từng tên cường giả Nguyệt cấp trên mặt đất, chậm rãi nói:
- Muốn giết các ngươi chỉ là chuyện trong lúc trở tay, thế nhưng Bản Vương cũng không phải loại cuồng ma khát máu, mỗi người các ngươi đều là cường giả xưng hùng một phương, có thể có thành tựu ngày hôm nay đều không phải là hạng người đơn giản, lại bị mấy câu xui khiến của người khác để đến nơi này tìm cái chết, lẽ nào hiện tại vẫn chưa rõ sao? Hảo hảo suy nghĩ một chút, không phải đến lúc chết rồi cũng chỉ có thể làm một con quỷ hồ đồ.
Lúc này, tất cả mọi người đã bị Tôn Phi chế trụ, kinh hãi vì thực lực của Tôn Phi, sau khi nghe vậy, có người tức giận mắng chửi, có người cúi đầu không nói, có người thần sắc lóe ra, cũng có người mang vẻ sợ hãi trên mặt, càng có người tựa hồ minh bạch ra cái gì.
Tôn Phi cũng không nhiều lời vô ích nữa, xoay người rời đi.
- Cứ như vậy rời đi?
Loris có chút không giải thích được.
- Không đi thì làm gì? Lẽ nào muốn thực sự giết sạch bọn họ?
Tôn Phi hỏi ngược lại.
Loris há hốc mồm, cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể không cam lòng theo sát phía sau Tôn Phi.
Thân hình hai người cực nhanh, trong nháy mắt đã tiêu thất nơi rừng rậm xa xa, không thấy tung tích.
- Cấm chế trên người các ngươi, qua ba mươi phút sẽ tự động hết, suy nghĩ thật kỹ xem thế nào thích đáng, lần sau nếu còn không biết sống chết mà đuổi theo, đến lúc đó có thể vận khí sẽ không tốt được như hôm nay!
Âm thanh của Tôn Phi từ trong rừng núi xa xa vọng lại, rõ ràng vang lên bên tai mỗi người.
Nghe được câu này, mỗi người đều âm thầm thở dài một hơi, biết lần này bọn họ thoát được một kiếp, ai nấy đều có cảm giác vừa từ mũi kiếm của tử thần trốn thoát ra.
Qua ba, bốn mươi phút.
- Phi, bại hoại, tạp toái bại hoại, có bản lĩnh giết lão tử đi!
Có người thấy hai người Tôn Phi đã đi xa mới chửi ầm lên.
Cũng có người lộ ra vẻ suy tư, phát hiện mình thật sự không hiểu đối với Hương Ba Vương, hôm nay vừa gặp nhưng lại cảm thấy hắn là một thiếu niên kinh thái tuyệt diễm, không giống như đại ma đầu tội ác chồng chất như trong lời đồn, lẽ nào thật sự là bị oan uổng?
Từng người giùng giằng từ trên mặt đất đứng lên, một số người cẩn thận, bắt đầu thấp giọng thảo luận.
- Các vị, chuyện đêm nay, mọi người thấy thế nào?
Một lão giả uy mãnh đấu khí hỏa hệ xuất hiện đầu tiên thở dài một hơi.
- Hương Ba Vương tựa hồ cũng không phải là ác nhân tội ác tày trời, lời đồn đại có lẽ đã sai lầm?
- Ân, đúng vậy, ta xem thiếu niên cường giả này lòng vô tư thẳng thắn, làm việc quang minh lỗi lạc, hơn nữa, ta nghe nói qua sự tình của Hương Ba Vương lúc ở trong đế quốc Zenit, tựa hồ không giống như loại người trong lời đồn, rồi lại nói, một nhân tộc đi cấu kết với hải tộc thì có được lợi ích gì chứ?
- Tuy rằng bây giờ còn không thể kết luận, thế nhưng sự tình tựa hồ thật sự không như chúng ta tưởng tượng.
Có người mở miệng, những người khác cũng dần dần gia nhập vào bàn luận, Tôn Phi nói không sai, những người này có lẽ thực lực không bằng mình, thế nhưng mỗi người đều là nhân tinh, ánh mắt và kinh nghiệm tương đối cao minh, lúc trước bị thân phận môn đồ của Vũ Thánh đại lục Azeroth làm mờ mắt, dễ tin đồn đại, hiện tại trải qua một trận chiến này cũng nhìn ra được một chút manh mối.
Trong đám người, ba tên cường giả Nguyệt cấp ngồi phía ngoài cùng, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, tương hỗ nháy mắt với nhau, cũng không nói gì.
Một người trong đó lấy ra một đạo cụ ma pháp, oanh địa một tiếng, một đạo quang hoa xích sắc phóng lên cao, chiếu sáng đêm đen, tại nơi rừng rậm tối đen này khiến người ta đặc biệt chú ý.
- Kohler, ngươi đang làm gì? Thấy một màn như vậy, mọi người bất ngờ, uy mãnh chất vấn kẻ vừa phóng quang hoa.
Buổi nói chuyện khi trước với Tôn Phi đã khiến mọi người bắt đầu hoài nghi với ba người này.
- Hắc hắc, làm gì, đương nhiên là tìm người tới cứu chúng ta…
Tên cường giả Nguyệt cấp ngoài cười nhưng trong không cười hồi đáp.
Dáng tươi cười âm hiểm và thần thái độc địa của hắn khiến trong lòng mọi người không khỏi kinh hãi, một loại cảm giác không tốt dâng lên trong lòng.
Rất nhanh, xa xa truyền đến vài đạo lưu quang, theo phương hướng quang hoa xích sắc mà đến.
Trong nháy mắt lưu quang liền đi tới chỗ bên cạnh hồ nước, quang hoa chợt lóe, là mấy cường giả Nguyệt cấp mặc áo giáp hắc sắc bó sát người, mấy người này tuổi tác cũng không lớn, chừng hai, ba mươi tuổi, thực lực không cao, đều ở trên dưới tân Nguyệt cấp sơ giai, rõ ràng là tới từ cùng một tổ chức.
- Kohler sư huynh, sự tình thế nào rồi?
Trong đó có một thanh niên hơn hai mươi tuổi nhìn quét một vòng trên thân mọi người, bước nhanh đi tới bên người tên cường giả Nguyệt cấp Kohler.
- Không sai biệt lắm, bất quá Hương Ba Vương không có hạ sát thủ, tha cho bọn hắn.
Được đồng bọn nâng dậy, ánh mắt béo húp của Kohler lóe ra quang mang thâm độc, nói:
- Ta bị Hương Ba Vương phong tỏa đấu khí, cái tên tạp toái này thực lực thật cao, các ngươi không có biện pháp giải, hắc hắc.
Nói đến đây, hắn nhìn các cường giả Nguyệt cấp bị Tôn Phi phong tỏa thực lực một chút, âm ngoan cười nói:
- Các ngươi nhanh ra tay, thừa dịp những tên ngu xuẩn này còn chưa khôi phục thực lực, toàn bộ giết hết!
- Cái gì? Ngươi muốn giết chúng ta? Ngươi…
Mọi người đều thất kinh.
- Kohler, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi rốt cuộc bị người nào sai khiến?
Lão giả đấu khí hỏa hệ uy mãnh vừa sợ vừa giận nói.
- Ha ha ha, làm cái gì? Lão già này, đây còn không rõ sao, đương nhiên là muốn vu oan giá họa rằng Hương Ba Vương giết các ngươi, hắc hắc, chờ sau khi các ngươi chết rồi, ta sẽ loan ra tin tức, nói là Hương Ba Vương giết các ngươi, sau đó sẽ đi tìm các thân bằng hảo hữu của các ngươi, tìm sư môn của các ngươi, đem tin tức các ngươi bị chết thảm trong tay Hương Ba Vương lan truyền ra ngoài, hắc hắc, đến lúc đó sẽ có nhiều người muốn đi giết Hương Ba Vương thay ta hơn!
Tên cường giả Nguyệt cấp ục ịch đắc ý cười to.
Lần này, tất cả mọi người đều là sắc mặt trắng bệch.
- Ngươi…Cái tên tiểu nhân này! Hương Ba Vương nói không sai, ngươi đúng thật là dụng tâm kín đáo, chúng ta đều bị ngươi lợi dụng!
Lão giả uy mãnh giận dữ, giùng giằng muốn đứng lên, nhưng lại không có một chút lực lượng nào, Hương Ba Vương lưu lại phong ấn, còn mười phút nữa mới có thể hóa giải.
- Ha ha ha, ngươi tự xưng là anh hùng, hiện tại mới hiểu ra a, ngu xuẩn!
Tên cường giả Nguyệt cấp ục ịch Kohler quát to:
- Mau ra tay, miễn cho đêm dài lắm mộng!
Đám cường giả Nguyệt cấp trẻ tuổi mặc áo giáp hắc sắc bó sát người rút binh khí ra, bắt đầu động thủ giết người.
- Đây là âm mưu, thì ra là các ngươi hãm hại Hương Ba Vương? Đám tạp toái các ngươi, tiểu nhân hèn hạ đê tiện, sớm muộn gì âm mưu của các ngươi cũng sẽ bị bại lộ, người thân của ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi…
Có người tức giận mắng to.
- Rốt cuộc là ai sai khiến các ngươi?
- Tại sao muốn đối phó Hương Ba Vương?
- Không, đừng giết ta, ta đảm bảo sẽ không nói gì…
Tiếng tức giận mắng chửi và cầu xin tha chết đồng thời vang lên, lúc này cả đám cường giả Nguyệt cấp mới hiểu được một ít, thế nhưng đã muộn rồi, trừ phi có kỳ tích phát sinh, bằng không đêm nay bọn họ phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa chết cũng không minh bạch, trở thành công cụ bị người lợi dụng.
- Ha ha ha, giết, giết, một tên cũng không lưu lại, được rồi, dùng cây búa đè chết bọn họ, tạo vết thương giả, nghe nói Hương Ba Vương sử dụng vũ khí là một thanh cự chuy…
Kohler cười ha hả.
Một tên cường giả Nguyệt cấp trẻ tuổi áo giáp hắc sắc đang chuẩn bị dùng kiếm giết người nghe vậy liền tạm thời dừng lại, xoay người nói:
- Thế nhưng Kohler sư huynh, trong chúng ta không ai dùng cự chuy a…
- Một đám ngu xuẩn các ngươi, chuyện này cũng không làm được?
Kohler giận dữ, khuôn mặt béo tròn run lên một cái.
- Uy, chỗ này của ta có chuy, có muốn cho các ngươi mượn dùng không a, bảo đảm tạo nên vết thương y như đúc…
Một âm thanh từ bên cạnh truyền đến.
- Cảm tạ, vậy tốt quá…
Tên cường giả Nguyệt cấp ục ịch Kohler đại hỉ, thế nhưng trả lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy âm thanh có chút quen thuộc, quay đầu nhìn lại, nhất thời ngây dại, một thân béo phì không ngăn được mà run lên, hàm răng va vào nhau cầm cập, bất khả tư nghị xoay người, nhìn thân ảnh bên cạnh, nói:
- Ngươi…Ngươi…Ngươi không phải….