Sau khi màn đêm buông xuống, ồn ào náo nhiệt của Saint Petersburg dần biến mất, bóng người trên đường phố dần dần thưa thớt.
Tuy rằng hoàng thất đế quốc đã giải trừ lệnh cấm đi lại ban đêm từ ba ngày trước, thế nhưng thế cục loạn lạc, buổi tối khiến người ta có một loại cảm giác không an toàn, ở nhà vẫn là lựa chọn tương đối an toàn hơn, dưới ánh đèn mờ vàng soi sáng, không biết khi nào bắt đầu mưa nhỏ hạt, một mảnh ướt át khiến người ta có cảm giác băng lương.
Sam đại thúc là một trong những bình dân buôn bán hàng rong trong đế đô Saint Petersburg, năm nay sáu mươi tuổi, thân thể coi như là cường tráng, chỉ là trong nhà phi thường bần hàn, ở tại xóm nghèo, sinh hoạt dưới tầng chót xã hội, hắn thậm chí ngay cả một quầy hàng cố định cũng không có, cả ngày đi qua các con đường, phong trần mệt mỏi, phi thường khổ cực.
Hôm nay sinh ý không tốt lắm, hơn nữa bởi vì sự tình sứ giả tám nước làm trễ nải một ít thời gian, vì vậy mãi đến chạng vạng vẫn còn có phân nửa giỏ hàng còn chưa bán được, Sam đại thúc ở trên đường phố lắc lư một trận, mãi cho đến khuya lắm rồi mới mang thất vọng mà bước đi trên đường về nhà.
- Đáng tiếc những hoa quả này đợi đến ngày mai sợ sẽ không ai muốn mua…
Sam đại thúc thở dài, ngày hôm nay là một ngày vất vả mệt mỏi, ngay cả tiền vốn cũng chưa kiếm lại được, những ngày kế tiếp lại khó khăn hơn.
Dưới ánh sáng đèn đường loang lổ khiến thân ảnh lão nhân có vẻ thêm chút tiêu điều.
- Di? Vị đại thúc này, ngươi còn chưa trở về a?
Một âm thanh thô kệch từ bên cạnh truyền tới, phía sau góc đi ra hai tráng hán thân hình khôi ngô, trong đó có một vị cười hì hì tiến đến chào hỏi Sam đại thúc.
- Các ngươi…biết ta?
Lão Sam ngẩn người, hai thanh niên xa lạ này khiến hắn sinh tâm cảnh giác.
- Ha ha, ngày hôm nay lúc ngài giận dữ mắng cái tên sứ giả thối tha đé quốc Android kia, hai anh em chúng ta cũng ở bên cạnh.
Tráng hán tóc dài màu đen bện thành đuôi ngựa phía sau, nước da ngăm đen như kim loại giơ ngón cái lên cao, chân thành cười nói:
- Đại thúc, ngài thật đúng là lợi hại!
Trán hán tóc ngắn bạch sắc giống như cương châm cũng lộ ra dáng tươi cười đầy thiện ý trên mặt.
Nghe thấy hai tráng hán nói vậy, lão Sam nhất thời thân cận hơn một chút, cảnh giác nhất thời tiêu thất, buông một hơi thở dài, như là hài tử kiêu ngạo, đắc ý dương đầu nói:
- Ta đây coi là gì đâu, hai người trẻ tuổi các ngươi không biết a, lúc Vũ Thánh đại nhân đánh một trận bảo vệ đế đô, đó mới là anh hùng cái thế, uy phong bát diện, một tiếng gào to hù dọa trăm vạn đại quân, các cao thủ liên quân thập đại đế quốc trước mặt Vũ Thánh đại nhân dường như chó nhà có tang sợ hãi tè ra quần…nhân vật anh hùng như vậy, dường như thần linh, mấy tên sứ giả Android tính là cái thá gì, chó má cũng không bằng, cũng dám diễu võ dương oai ở đế đô, hắc hắc, mặc dù ta chỉ là một lão bất tử bán hoa quả rong nho nhỏ, cũng phải đứng ra nói mấy câu, miễn cho vinh quang của Vũ Thánh đại nhân bị làm bẩn!
- Đại thúc ngài dường như rất hiểu sự tình Vũ Thánh đại nhân a!
Nam tử tóc bạc cười nói.
- Đúng vậy, con ta dưới lực hiệu triệu của đại hoàng tử gia nhập vào Thiết Huyết Doanh, mặc dù chỉ là một binh lính bình thường nho nhỏ thế nhưng cũng từng kề vai chiến đấu với Vũ Thánh đại nhân.
Thời điểm lão nhân kể về con mình, vẻ mặt kiêu ngạo.
- Oa, thì ra là như vậy a, lão nhân gia ngươi có một nhi tử tốt a!
Trên mặt tráng hán tóc đen lộ ra thần sắc hâm mộ, nói:
- Ngài vừa nói như thế, ta còn thực sự muốn gặp con trai ngài a!
Sắc mặt lão nhân đột nhiên buồn bã xuống:
- Hắn cũng như các ngươi, cũng tuổi trẻ lực tráng, đáng tiếc a…hắn…đã chết trong trận chiến bảo vệ thành Saint Petersburg.
Dáng tươi cười của hai tráng hán nhất thời đọng lại trên mặt.
- Di? Bên trong sọt là cái gì? Ha ha, ta đói quá, đại thúc, những hoa quả này bao nhiêu tiền? Hai chúng ta đều đói rồi!
Tròng mắt tráng hán tóc đen loạn chuyển, trong lúc nói chuyện đã chọn ra hai trái lê, răng rắc gặm mấy miếng, hét lớn:
- Oa, không sai, lê ngon!
Tráng hán tóc bạc mang vẻ mặt không tin:
- Lê sao? Ta nếm thử…Ngô, không sai, thực sự rất ngọt a, lê giòn ngọt như thế, đã nhiều năm ta không có ăn qua…Đại thúc, những hoa quả này đều gói cho chúng ta đi.
Lão Sam lắc đầu cười cười.
Hắn không có hồ đồ, làm sao không nhìn ra, hai tráng hán này là cố ý chiếu cố việc làm ăn của mình, chính mình bán lê tuy rằng giòn ngọt, thế nhưng tuyệt đối không có khoa trương đến mức như vậy. Hai nam tử có điểm ngốc nghếch này tuyệt đối là người tốt, giống như nhi tử đã chết trận của mình vậy, đều là nam nhi thân thể chảy xuôi nhiệt huyết đế quốc.
Trong lòng lão Sam có chút ấm áp, muốn nói cái gì, vừa lúc đó, xa xa truyền đến một trận tiếng bước chân, không biết khi nào xung quanh góc nhai đạo đã xuất hiện một ít nam tử sắc mặt bất thiện, lén lút ngăn chặn lối đi trước sau, trong không khí hơn một tia khí tức xơ xác tiêu điều.
- Là các ngươi?
Lão Sam thần sắc biến đổi.
Nương theo ánh đèn mờ vàng, hắn nhận ra nam tử nhe răng cười hung ác, chính là tên kỵ sĩ Android mà xung đột với mình trên phố sáng nay.
- Lão già kia, ánh mắt vẫn rất sắc bén, thế nào? Đã nhận ra?
Kỵ sĩ Android cười gằn nói:
- Ta nói rồi, bảo ngươi cẩn thận một chút, hắc hắc, xem ra vận khí của ngươi thật sự không tốt lắm, chưa kịp chạy trốn đã bị chúng ta phát hiện a, ha ha ha!
- Ngươi muốn thế nào?
Lão Sam biết sự tình không ổn, người này hơn phân nửa là cố ý đến tìm mình trả thù.
- Thế nào?
Kỵ sĩ Android và đám đồng bạn bên người nhìn nhau cười ha hả, dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn lão Sam, trêu tức cười nói:
- Lão già kia, ngày hôm nay ngươi khiến chúng ta mất mặt mũi, con người của ta lại luôn rất mang thù, vì vậy không làm gì sẽ không thoải mái, ta đoán, Saint Petersburg lớn như vậy, nếu như thiếu đi một tên dân đen bán hoa quả, chắc là sẽ không người nào chú ý đi?
- Ngươi dám? Đây chính là đô thành đế quốc Zenit, ngươi thân là sứ giả ngoại quốc, cũng dám sát hại con dân Zenit?
Lão Sam cố ý cao giọng giận dữ mắng mỏ, muốn khiến người qua đường hoặc đội tuần tra chú ý đến, đồng thời lấy tay thọt hai tráng hán đang gặm lê bên cạnh, ý bảo hai đại ngốc các ngươi còn không thừa dịp đối phương còn chưa vây qua mà nhanh chạy đi, ai biết hai tráng hán hồ đồ hoàn toàn không kịp phản ứng khiến lão Sam tức giận đến mức râu mép đều dựng thẳng lên.
- Ha ha, lão già kia, nhận mệnh đi, coi như ngươi lớn tiếng hơn nữa cũng sẽ không ai tới cứu giúp ngươi…
Kỵ sĩ Android lời còn chưa nói hết, đã bị một tiếng cười không chút lưu tình nào làm cho ngắt quãng, hắn phẫn nộ nhìn sang, phát hiện người đang cười chính là tráng hán tóc đen đang ngồi sổm bên cạnh sọt quả, một tay cầm lê gặm.
- Hai tên ngu ngốc, cười cái gì?
Sứ giả Android từ hình tượng như dế nhũi, người mặc áo vải thô của hai tráng hán đã đem tính uy hiếp của hai người này bài trừ đi.