Mặc dù sau đó, người Algana chưa từng dừng chống cự, thế nhưng không thể không thừa nhận, trên thực tế người Android đã khống chế được phiến thổ địa phì nhiêu cổ xưa này.
Ba tháng trước, khi đại đế thô bạo của Android bị Yashin đại đế của đế quốc Zenit giết chết tại đế đô Saint Petersburg, người Zenit tuyên chiến với người Android, đồng thời tin tức phái Vũ Thánh hộ quốc Zenit Hương Ba Vương Alexander triển khai chinh phạt truyền đến, những người Algana có tâm chống lại vẫn nổ lực phủ định áp bức của người Android, ngầm khôi phục vinh quang cho người Algana đều hoan hô nhảy nhót, trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi trên phiến thổ địa này đều là hỏa diễm chiến tranh chống lại.
Đáng tiếc, một hồi tai nạn thình lình xảy ra lại khiến cho người Algana đang hưng phấn gặp phải tan họa ngập đầu…
Vong linh triều dâng.
Vong linh triều dâng đáng sợ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đến mười ngày khiến tất cả trăm vạn dân trên lãnh thổ đế quốc Algana rơi vào trong tình cảnh nguy hiểm vô hạn, bọn họ tận mắt nhìn thấy thân nhân và bằng hữu của mình, dưới sự ô nhiễm của lực lượng tà ác, biến thành quái vật vong linh giết chóc hủy diệt, sau đó ăn tươi nuốt sống tất cả sinh vật nào còn sống…
Đây là một loại thống khổ khó có thể tưởng tượng.
Mà người Android nhừo có cự thành cao bảo hộ, lấy vòng bảo hộ ma pháp ngăn lực lượng hắc ám tập kích, bọn họ hưởng thụ cẩm y ngọc thực, đối với người Algana gặp tai nạn mà hả hê, hơn nữa, vì phòng ngừa bị ô nhiễm, bọn họ đem vô số người Algana trục xuất ra khỏi thành.
Mặt trời phóng xạ ra nhiệt lượng vô cùng, soi sáng vùng quê.
Chỉ là phiến thổ địa này đã không còn sinh cơ như xưa.
Từng con cương thi du đãng không mục đích trên bình nguyên, trong cổ họng phát sinh tiếng gào thét trầm thấp không có ý nghĩa.
Trong không khí tràn ngập vị đạo thi thể hư thối, trên mặt đất ngoại trừ cương thi ra, tựa hồ không còn vật thể khác hoạt động, tử thi không trọn vẹn bộ phận đầy đường, khắp nơi đều là máu tanh hôi thối, chó mèo chuột bị biến dị gặm nhấm xác chết, tứ chi trên đường.
Mà trong bầu trời, rập rạp loài chim ăn xác như châu chấu che khuất bầu trời, chúng nó hưng phấn điên cuồng mà kêu to, giống như tham gia một hồi yến hội long trọng, trong phiến thiên địa này, hiện nay chỉ có loài chim ăn xác này là vật thể duy nhất còn mạng sống.
Bất quá rất hiển nhiên, nếu như chúng nó tiếp tục ăn những thi thể đen hôi thối trên mặt đất này, như vậy cũng khó tránh khỏi vận rủi bị lực lượng hắc ám ô nhiễm.
Phiến thổ địa phì nhiêu khi xưa này đang từng bước phát triển trở thành một cái địa ngục nhân gian.
Thế nhưng, coi như là Thần Linh, không thừa nhận cũng không được, từ xưa, nhân loại luôn thể hiện ra sinh mệnh lực ngoan cường trước sinh tử tồn vong, có thể so với con gián, coi như là sinh tồn trong hoàn cảnh giống như địa ngục, vẫn có một số người Algana còn sống sót một cách kiên cường, bọn họ không bị lực lượng hắc ám ô nhiễm hóa thành cương thi, may mắn vẫn còn sống sót, thế nhưng tùy thời tử vong đều có thể phủ xuống, vì sinh tồn, vì thân nhân, vì chủng tộc mà phải đau khổ chịu đựng.
Giữa trưa.
Ở mép mỏ than cách biên cảnh không xa, trong một cửa động gió lạnh thổi qua, mấy ánh mắt sáng ngời xuyên thấu qua bụi cỏ che dấu, chú ý nhất cử nhất động bên ngoài, mơ hồ có tiếng nuốt nước miếng và âm thanh bụng đối ùng ục truyền ra.
Sau một lát, hòn đá ngăn ở cửa động bị đẩy ra, từ bên trong chui ra ba tiểu hài tử gầy trơ xương.
Đây là ba tiểu tử quần áo tả tơi rách nát.
Ra ngoài đầu tiên là một tiểu nam hài khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, một đầu tóc đen rối bời, dính đầy cỏ vụn, hắn mặc trên người trường bào vải thô, da trắng nõn, trên mặt dính đầy đất, đôi mắt cực kỳ sáng sủa, lộ ra là một hài tử thông minh, trên chân đi một đôi giày lớn hơn một vòng, dùng một sợi dây buộc chặt lại, có thể phòng ngừa lúc chạy bị rơi giày ra.
Thiếu niên tóc đen như là gà mẹ bảo vệ hai tiểu cô nương chỉ có bốn, năm tuổi phía sau.
- Lio ca ca, ta thật đói a.
- Đúng vậy, Lio ca ca, ta muốn ăn vịt quay.
Ở phía sau thiếu niên tóc đen Lio là hai tiểu cô nương ăn mặc váy vóc lớn hơn rất nhiều so với người, da hai tiểu cô nương này còn muốn trắng hơn Lio rất nhiều, trên tóc còn dính đầy bùn đất cỏ vụn, ánh nắng chiếu xuống da còn phản xạ quang thải kim sắc, đây là hai tiểu thiên sứ khả ái đến cực điểm, khuôn mặt trắng nõn hơi có vẻ tiều tụy, dính đầy bùn đất, nhút nhát lôi kéo góc áo thiếu niên, đứng ở phía sau thiếu niên.
Ba hài tử hiển nhiên là rất lâu không có gì ăn, môi khô khốc, cước bộ phù phiếm, đặc biệt là hai tiểu cô nương, trong đôi mắt to xinh đẹp lóe ra quang thải kinh hoảng, còn thân thể mềm mại nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, cũng không biết bởi vì là quá đói hay là quá kinh khủng, như hai con thỏ nhỏ núp đằng sau, vẻ mặt đều là sợ hãi.
Nghe được lời của hai tiểu muội muội, Lio lấy hết dũng khí. Hắn lặng lẽ đứng ở chỗ cao nhìn bốn phía một chút, không phát hiện ra dị trạng gì, xoay người lại nói:
- Đừng có gấp, Lio ca ca đi tìm đồ ăn cho các ngươi, nghe lời ca ca, các ngươi trở lại trong thạch động chờ, nếu như không thấy ta trở về, ngàn vạn lần không được đi ra, cũng không được phát ra âm thanh gì, hiểu chưa?
Tiểu cô nương Keeley ngẩng đầu lên, chăm chú kéo góc áo Lio, bất an mà hỏi:
- Ca ca, ngươi đi có phải sẽ giống như ba ba và mụ mụ, không bao giờ về nữa? Ta sợ!
Lại cô bé Deeley cũng như nghĩ tới điều gì, tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo Lio, nước mắt lưng tròng mà nói:
- Ca ca, ta không đói bụng, không đói bụng, ca không được đi, không được để Keeley và Deeley lại có được hay không? Ca đi rồi, vạn nhất quái vật qua đây, chúng ta sợ a!
Thiếu niên Lio cắn môi của mình, giả vờ thoải mái đưa tay lau đi nước mặt trên mặt hai muội muội, nhỏ giọng nói:
- Đừng sợ, Deeley và Keeley dũng cảm lên, ca ca đi ra ngoài tìm đồ ăn, nói không chừng có thể tìm về vịt quay cho các ngươi a, các ngươi ngoan ngoãn trốn ở trong thạch động, trước khi trời tối, ca ca nhất định sẽ trở lại, nói không chừng ba ba mụ mụ cũng tới a!
Cổ vũ một phen, hai tiểu cô nương sợ hãi vạn phần về lại trong thạch động, Lio lăn mấy khối đá lớn ngăn chặn cửa động, để lại một lỗ cho không khí thông, lại dùng cỏ để ngụy trang, bảo đảm nhìn từ bên ngoài không có dị trạng gì, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đi ra.
Từng giọt nước mắt trong suốt từ trên khuôn mặt thiếu niên chảy xuống, hắn không giống như hai tiểu muội muội chưa hiểu chuyện, hắn biết, ba ba mụ mụ đi ra ngoài tròn hai ngày chưa trở về, nhất định là đã chết trong tay bọn quái vật, tuyệt đối không có khả năng trở về rồi.
Hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào chính mình để bảo vệ hai tiểu muội muội mà thôi.