Không biết qua bao lâu, Lio tỉnh lại từ trong cơn ác mộng thật sâu.
Hắn khóc lóc gọi to cha mẹ, xoay người đứng lên, một luồng quang huy kim sắc soi sáng qua, khiến hắn vô thức nheo mắt lại, vừa lúc đó, một thân ảnh anh tuấn xuất hiện bên cạnh hán, đưa tay muốn đỡ hắn lên, đồng thời thân thiết mà hỏi:
- Ngươi đã tỉnh?
Thiếu niên đột nhiên nghĩ tới cái gì, né tránh như là chạm vào điện, chạy ra xa, lớn tiếng cảnh cáo nói:
- Không muốn, không được đụng vào ta, ta bị ma thú biến dị làm bị thương, ta bị vong linh tà ác ô nhiễm, chớ tới gần ta, ngươi sẽ bị tà ác tập kích, ta không thể hại ngươi…
- Ha ha ha ha…
Bên tai vang lên tiếng cười to sang sảng, có một âm thanh thân thiết cười nói:
- Hài tử tốt, thật là một hài tử tốt, có thể nhớ tới người khác trước tiên, ngươi là một người Alagna có vinh quang chân chính, ngươi có được tin tưởng của ta.
- Ngươi…Ngươi là ai? Thương thế của ta…
Nói đến đây, thiếu niên Lio đột nhiên kinh ngạc phát hiện, những đau đớn kịch liệt trên người mình đã biến mất, trên vai nguyên bản bị ma thú biến dị tam giai làm bị thương mất một mảng huyết nhục, thế nhưng giống như kỳ tích xảy ra, hoàn toàn lành lặn, như chưa từng bị xé rách qua.
- Được rồi, không cần nhìn, tiểu tử kia, thương thế của ngươi đã hoàn toàn khỏi rồi.
Âm thanh thân thiết lần thứ hai truyền tới, thiếu niên Lip ngẩng đầu nhìn lại, bên cạnh cửa sổ cách đó không xa chính là thiếu niên mà trước khi hôn mê mình đã gặp, thiếu niên anh tuấn cao quý như thiên thần được các Vũ sĩ bạch giáp vây quanh.
- Ngươi là?
Thiếu niên Lio đột nhiên nhớ lại một màn trước khi mình hôn mê, nghĩ tới đoàn quang diễm kim sắc ấm áp, nhất thời minh bạch cái gì, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Là ngài trị bệnh cho ta, ngài…Thế nhưng có thể trị khỏi lực lượng vong linh, điều này sao có thể, ngay cả Thần Sư Thần Thánh Giáo Đình cũng không làm được, ngài…Ngài rốt cuộc là ai?
Thanh niên anh tuấn đẹp đẽ cao quý vẫy vẫy tay với hắn, cười nói:
- Sang đây xem xem, sẽ biết.
Thần sắc Lio nghi ngờ đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nhất thời thất kinh, bởi vì bên ngoài dĩ nhiên là mây trắng phiêu phiêu đập vào mặt, mây trắng vờn quanh, dường như thân ở tiên cảnh, quan sát xuống dưới, xa xa có thể thấy được chim ăn xác bay xung quanh, chính mình dĩ nhiên là…ở trong bầu trời? !
- Chúng ta là ở…trên bầu trời?
Lio cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, ở trên bầu trời, lẽ nào thiếu niên trước mắt anh tuấn như tinh linh, thân thiết như ca ca mình, thế nhưng chính là một vị Thần Linh? Những Vũ sĩ bạch giáp này là Vũ sĩ Thiên Thần dưới trướng hắn?
Ngơ ngác nghĩ tới đây, Lio đột nhiên nghĩ tới cái gì, thất kinh kêu lên một tiếng:
- Không, ta không thể lưu lại chỗ này, muội muội ta…Keeley, Deeley còn đang chờ ta, các nàng…Nga, trời ạ, ta không thể đợi ở chỗ này, các hạ Thiên Thần tôn quý, phi thường cảm tạ ngài đã cứu ta, thế nhưng hiện tại có thể tống ta trở lại thế gian không? Ta phải đi tìm hai tiểu muội muội, hiện tại tình cảnh các nàng phi thường nguy hiểm.
- Thiên Thần? Thế gian?
Trên mặt thanh niên anh tuấn áo bào trắng lộ ra nụ cười cổ quái:
- Tiểu tử kia có ý tứ, được rồi, hiện tại ta sẽ đưa ngươi xuống phía dưới.
Tiếng nói thanh niên kia vừa dứt, Lio chỉ cảm thấy quang diễm kim sắc nhẹ nhàng bao phủ chính mình, cả người đột nhiên nhẹ nhàng, một giây sau dưới chân nhẹ nhàng chấn động, đã tới đại địa, hắn mở mắt, thấy mình đã đi tới trên mặt đất, chung quanh là hoàn cảnh quen thuộc, đúng là địa phương nơi mình gặp nguy hiểm lúc trước, đầy thi thể ma lang biến dị kia vẫn còn đinh lại trên tảng đá.
Lúc này mặt trời chiều đã hoàn toàn chìm vào phía dưới đường chân trời, hắc ám đang dần ăn mòn đại địa.
Trong lòng thiếu niên Lio nhớ tới hai muội muội của chính mình, không dám đình trệ lại chút nào, xoay người hướng về phía vị “Thần Linh” nói lời cảm tạ rồi cáo biệt, lại nghe thanh niên anh tuấn kia vừa cười vừa nói:
- Không cần phải gấp gáp cảm tạ ta, ta cùng đưa ngươi đi tìm muội muội.
Lio mừng rỡ trong lòng.
Có “Thiên Thần” ở bên cạnh mình, đây tự nhiên là cầu còn không được, không cần lo lắng về quái vật dị biến và cương thi dọc bên đường, có thể lấy tốc độ nhanh nhất tìm về hai muội muội của mình.
Trong lòng thiếu niên lo lắng, lớn mật chạy như bay đằng trước, cũng không cần sợ bị quái vật phát hiện.
Quả nhiên, dọc theo đường đi gặp không ít cương thi và ma thú biến dị, thế nhưng tồn tại đáng sợ mà Lio kinh sợ lại chết như ngả rạ trong tay vị “Thiên Thần Trẻ Tuổi” kia, chỉ là tùy ý nhẹ nhàng điểm ngón tay ra, nhất thời bọn quái vật đáng sợ kia hóa thành tro bụi, khói xanh tiêu thất trong không trung, căn bản không có chút lực giãy dụa nào.
Rất nhanh, hai người liền đi tới trước thạch động.
Lòng Lio tràn đầy hoan hỉ đi tới trước thạch động nơi có hai tiểu muội muội, đang muốn lớn tiếng gọi tên muội muội, đột nhiên, hắn như bị thiểm điện bổ trúng, triệt để ngây dại, bởi vì trước thạch động mà Keeley và Deeley ẩn thân, mấy khối đá ngăn cửa động đã bị xốc lên, bên trong rỗng tuếch, căn bản không có tung tích của hai tiểu cô nương.
- Trời ạ, tại sao lại như vậy? Xảy ra chuyện gì? Không!
Lio chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung lên, muội muội đi nơi nào rồi? Các nàng xảy ra chuyện gì rồi, đầu óc thiếu niên trống rỗng, không thể tin được những gì chính mình thấy, cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa, kết quả xuất nhất trong nháy mắt khiến hắn mất đi năng lực tư duy, hai chân mềm nhũn, hầu như muốn té xỉu.
Thanh niên thân thiết tiến lên phía trước một bước, đỡ lấy bả vai Lio, ở đây đã xảy ra chuyện gì, hiển nhiên đã phi thường rõ ràng, hắn ở cửa thạch động quan sát một phen, an ủi thiếu niên nói:
- Trước tiên không nên gấp gáp, miệng thạch động không có vết máu, cũng không có dấu vết giãy dụa, xung quanh càng không có dấu vết gì, nói rõ các nàng không gặp phải cương thi hay ma thú biến dị, có lẽ là tự mình đi ra, hoặc có thể có người khác đã cứu các nàng…