Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 117 - Chương 117 - Xâm Nhập Đống Đổ Nát (2)

Chương 117 - Xâm nhập đống đổ nát (2)
Chương 117 - Xâm nhập đống đổ nát (2)

Hắn cầm quyển sách nhỏ màu xanh lam ở trên bàn lên, tùy tay lật mở, nhìn thấy bên trong có không ít dấu vết bị cắt chữ.

“Quả nhiên ta là người gửi thư xin giúp đỡ…” Lumian đã không có phập phồng cảm xúc gì nữa.

Hơn nữa hắn hoài nghi gửi đi dưới chỉ đạo của Aurora, dù sao hắn không có thường thức thần bí học có tỷ lệ lớn sẽ tìm kiếm người truyền tin đáng tin cậy hoặc là chờ người đưa thư đến.

Nghĩ đến người đưa thư, Lumian mới phát hiện thằng cha mỗi tuần tới một lần kia không hề nằm trong vòng tuần hoàn.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng bình thường, sau khi thu được thư xin giúp đỡ xác định thôn Cordu có khác thường, phía chính phủ sẽ phải tìm cớ nào đó để ngăn cản người thường tiến vào Cordu.

Lumian tùy tiện lục lọi xung quanh, muốn nhìn xem có cái hộp nào có thể chứa bức thư không thấy không, nhưng hắn không nhớ rõ Aurora rốt cuộc cất chứa bao nhiêu thứ tương tự, rất nhanh đã bỏ qua nếm thử.

Dưới điều kiện tiên quyết không ảnh hưởng đến hoạt động, Lumian mặc thêm chút quần áo, mang theo cái rìu sắt màu đen kia, lại một lần nữa ra khỏi nhà, tiến vào trong nơi hoang dã tràn đầy vết nứt, đi về phía đống đổ nát bao bọc xung quanh ngọn núi màu đỏ sậm.

Có được kinh nghiệm trước đó, hắn thoải mái giải quyết xong hai con quái vật quen thuộc, lưng đeo súng săn, đeo túi vải đựng đạn chì, cất kỹ các loại tiền.

Lumian cẩn thận lẻn đi tới trước, cố ý không lựa chọn con đường vốn đã đi ban đầu, thay đổi một phương hướng khác để xâm nhập – hắn cảm thấy có tỷ lệ lớn mình còn chưa đối phó được với con quái vật có ba khuôn mặt kia.

Khi xuyên qua một công trình bị sập trong màn sương mù nhạt màu xám, hắn luôn luôn tập trung tinh thần lại hít mũi.

Hắn ngửi thấy mùi máu tươi rất nhạt.

Thoáng suy nghĩ, Lumian men theo cái bóng lẻn đi về phía truyền ra mùi máu tươi.

Không bao lâu, hắn giấu mình trong không gian bí mật trên đỉnh một căn nhà đã sụp xuống một nửa, xuyên qua mấy khe hở khá lớn giữa các tảng đá nhìn nơi nào đó trước mắt.

Trên hoang dã không ngọn cỏ dại, trong vài kiến trúc hoàn toàn sụp đổ xếp chồng hỗn độn, có một đống máu thịt đang nhúc nhích ở đó.

Đống máu thịt này xen lẫn một ít mỡ màu vàng, tổng thể giống như một sinh vật nào đó bị tảng đá lớn rơi xuống nghiền áp.

Nó vẫn còn có sức sống, đang thong thả nhúc nhích về phía một kiến trúc.

“Quái vật này nên giải quyết như thế nào? Chặt đầu? Nó không hề có đầu…” Lumian rơi vào trầm tư.

Đúng lúc này, có mấy dây thô màu đen đậm, có co giãn rõ ràng, bọc lấy màng thịt không biết chui ra từ đâu, thoáng cái đã cột lấy đống máu thịt kia.

“Xúc tua?” Lumian sửng sốt một giây mới nhớ tới nên định nghĩa thứ đồ đang trói chặt đống máu thịt kia như thế nào.

Hắn đọc quen các loại tiểu thuyết Aurora viết, từng nhìn xem tất cả tranh minh họa, không chỉ nhớ được các chuyển đoạn khoa trương lại giả tạo, hơn nữa hiểu biết được không ít sự vật bình thường không tiếp xúc đến, ví dụ như xúc tua của quái vật.

Bảy tám cái xúc tua bọc màng thịt màu đen đậm quấn lấy đống máu thịt kia, kéo nó vào trong căn nhà đổ nát bên cạnh.

Nơi bị đống đá hỗn độn che chắn, có một bóng dáng đi ra.

Ngoại hình của hắn giống như người, để trần và hai chân, mặc quần dài màu đen.

Nhưng khác với nhân loại là hắn không có đầu, cổ chỉ có một đoạn, mặt cắt lấy hình dáng vòng xoáy mọc đầy răng sắc nhọn, trong kẽ răng, có thể thấy được da thịt đỏ tươi.

Cái này giống như nhân loại nào đó dùng cái miệng kỳ quái để thay thế cho đầu và nửa phần cổ của bản thân, Lumian nhìn “Chuyên gia chặt đầu” lắc đầu lia lịa, không tìm thấy chỗ xuống tay.

Bảy tám xúc tua đen đậm bọc màng thịt kia được kéo dài ra từ bên miệng quái vật, chúng nó nhanh chóng kéo đống máu thịt kia tới trước giơ lên.

Miệng chỗ cổ quái vật hé mở ra, giống như đóa hoa loa kèn nở rộ.

Những cái răng màu trắng sắc nhọn kia cắn và đống máu thịt, lấy tư thái rắn ăn mồi trực tiếp nuốt vào.

Lumian nhìn thấy một màn này không tiếng động cười nhạo một câu:

“Ta còn tưởng rằng ngươi không cần ăn gì là có thể sinh tồn, hóa ra vẫn còn cần ăn…”

Hắn lập tức rơi vào trầm tư:

“Trong đống đổ nát này nhiều nhất hẳn là quái vật, thứ có thể ăn chắc chắn vô cùng ít…”

“Nói cách khác, quái vật nào đó là lấy quái vật khác làm thức ăn, giống như mới vừa rồi, hoặc là tất cả mọi người là thợ săn, cũng là con mồi…”

“Nếu như gặp phải quái vật không đánh lại, có khả năng dẫn nó đến chỗ quái vật khác, để cho chúng nó săn bắn lẫn nhau, bị thương lẫn nhau, còn ta cuối cùng lại chiếm được chỗ tốt không?”

“Về lý luận thì có thể, nhưng có vẻ thật nguy hiểm, ai biết bọn quái vật này có phải liên thủ xử lý ta trước không…”

Bình Luận (0)
Comment