Chồng của Naroka mất sớm, bản thân gánh vác toàn bộ gia đình, cho dù sau khi hai đứa con trai trưởng thành, lấy vợ, sinh con, bản thân già nua rồi, nhưng nàng vẫn nắm giữ lấy quyền to kinh tế trong nhà.
Hiện tượng như vậy tương đối hiếm thấy ở thôn Cordu này, dưới phần lớn tình huống, phái nam mới là chính, gia đình không có ba, một khi đứa con trưởng thành, sẽ rất tự nhiên nhận lấy quyền lực quản lý toàn bộ gia đình từ trong tay mẹ mình.
“Được.” Raymond không hề nghi ngờ.
Vòng qua mấy tòa nhà, Lumian thấy bốn bà cụ đang ngồi trước một căn nhà hai tầng, vừa sưởi nắng vừa tùy ý trò chuyện.
Cùng lúc đó, các nàng ngồi gần nhau còn bắt rận trên người cho nhau, có vẻ tương đối nhàn nhã.
Ở nông thôn nước cộng hòa Intis, bắt con rận cho nhau là hoạt động giải trí kéo gần mối quan hệ, tỏ vẻ thân thiết.
“Hiện giờ đến hỏi sao?” Raymond hơi do dự.
Hắn sợ chuyện hai người bọn họ tìm kiếm chân tướng truyền thuyết bị lan truyền ra ngoài.
“Chờ một chút.” Lumian nặng nề gật đầu.
Theo hắn biết, rất nhiều lời đồn đại trong thôn đều thông qua tụ hội kiểu như vậy để từng tầng truyền bá đi.
Được một lúc, bởi vì trong nhà còn có việc nên ba bà cụ khác lần lượt rời đi.
“Chào buổi sáng Naroka.” Lúc này Lumian đã đi tới.
Naroka đã tóc trắng xóa, đôi mắt hơi có vẻ đục ngầu, nàng mặt váy dài sẫm màu làm từ vải thô, hai tay giống như bao trùm một tầng da gà, khuôn mặt có lốm đốm rõ ràng.
“Khi nào Aurora lại ra ngoài gặp mặt vậy? Rất nhiều người trong thôn nhớ nàng.” Naroka nhìn Lumian, cười tủm tỉm hỏi.
Rất nhiều đàn ông là vậy chứ? Lumian tiến vào trạng thái ngươi nói việc của ngươi, ta nói việc của ta, tỏ vẻ hiếu kỳ nói:
“Naroka, nghe nói ngươi từng gặp phù thủy chân chính đúng không? Chuyện chín con bò đều không kéo động quan tài đó.”
Vẻ mặt của Naroka hơi thay đổi:
“Ai nói cho các ngươi biết?”
“Ban đêm ông nội của hắn trở về nói cho hắn biết.” Lumian bắt đầu bịa chuyện.
Naroka ngẩn người:
“Linh hồn thật sự có thể trở về sao…”
“Là ba ta nói cho ta, khi ông nội còn trên đời đã kể lại.” Raymond không chấp nhận nổi chuyện Lumian lừa cụ già.
Naroka lại hơi mất mát, cách một hồi lâu mới nói:
“Trước khi người kia chết, trong chúng ta không ai biết hắn là phù thủy cả, biểu hiện của hắn thật bình thường.”
Giống như các ngươi không biết chuyên Aurora là phù thủy vậy… Lumian đáp thêm một câu trong lòng.
“Mãi cho đến khi hắn đột nhiên chết đi, con cú mèo đó bay đến…” Naroka rơi vào trong hồi ức.
Lời nói về sau đó của nàng về cơ bản giống như truyền thuyết.
Lumian tiến thêm một bước hỏi:
“Khi đó phù thủy kia ở đâu?”
Naroka liếc nhìn hắn:
“Chính là chỗ ở hiện giờ của ngươi và Aurora.”
“Sau khi chôn cất phù thủy kia, lúc đó linh mục giáo xứ mang theo vài người đến cầm vài thứ quý giá đi, đốt rụi căn nhà đó, có đến hai ba mươi năm không có ai dám đến gần nơi đó, về sau, câu chuyện này dần dần được lãng quên, lại sau nữa, Aurora đã đến, mua mảnh đất kia, một lần nữa xây nhà lên.”
Chính là nhà bọn ta? Lumian kinh hãi trong lòng.
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn!
Trong giây lát, hắn đã nghĩ đến một vấn đề bình thường mình vẫn coi nhẹ:
Lấy năng lực kiếm tiền của Aurora, lấy năng lực siêu phàm nàng vẫn che giấu, vì sao nàng lại muốn đến thôn Cordu một nơi nông thôn như vậy để định cư?
Cho dù là tỉnh phủ Bigor hay là trung tâm dệt may Suchite, thủ đô Trier, đều là nơi có bầu không khí không tệ, những thành phố lớn này cũng có khu vực nhất định có thể để cho nàng lựa chọn.
Aurora đã từng nói, che giấu tốt nhất là ẩn mình ở trong thành phố lớn… Suy nghĩ của Lumian cuộn trào, khó bình tĩnh nổi.
Hôm nay hắn mới biết, mảnh đất được Aurora lựa chọn, mảnh đất xây dựng căn nhà kia đã từng thuộc về phù thủy…
“Vậy người phù thủy kia được chôn cất ở đâu?” Raymond ở bên cạnh không nhịn được hỏi.
Tài sản về nhà cửa không thể trông cậy vào được, chỉ có thể nhìn xem xác của phù thủy này có đặc thù gì không.
Naroka tức cười nói:
“Chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ kinh động đến linh mục giáo xứ.”
“Lúc đó mọi người dùng chín con bò kéo quan tài đến trong nghĩa trang ở bên cạnh giáo đường, do linh mục giáo xứ cử hành nghi thức, tiến hành tinh lọc, cuối cùng còn đốt thi thể thành tro tàn, đào cái hố chôn kỹ.”
“Như vậy sao…” Raymond khó nén thất vọng.
“Các ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Naroka quan sát vẻ mặt của hắn, mở miệng hỏi.
Lumian cười một tiếng, nói lời nói thật càng giống nói dối:
“Muốn tìm kho báu của phù thủy.”
“Người trẻ tuổi đừng luôn ảo tưởng.” Naroka khuyên răn một câu.
“Được.” Lumian tỏ vẻ rất khôn khéo.
Hắn và Raymond từ biệt Naroka, đi lên trên con đường đến quảng trường trong thôn.
“Không có hy vọng gì, Lumian, chuyện này không có hy vọng gì rồi.” Sau khi vòng qua một tòa nhà, Raymond uể oải mở miệng.
“Thật sự, thứ nên đốt đều đã đốt, thứ nên lấy đi đều đã bị lấy đi mấy chục năm.” Lumian gật đầu.
Bởi vì cảnh trong mơ xuất hiện cơ hội, do đó hắn trái lại không thất vọng như vậy.
Raymond đồng ý nói:
“Đúng thế, toàn bộ trong truyền thuyết chỉ có con cú mèo kia còn chưa bị hủy diệt.”
“Con cú mèo…” Ánh mắt Lumian sáng lên, dời ánh mắt lên núi rừng ở bên ngoài thôn.
Raymond rùng mình, nhanh chóng bổ sung thêm:
“Nhưng đã nhiều năm như vậy, nó chắc chắn đã sớm chết.”
Hắn vô cùng sợ tiếp xúc với sinh vật tà ác như chim cú mèo này.
Ở Nam bộ Intis, chim cú mèo, chim họa mi và con quạ đen đều được cho là sinh vật mang điềm xấu, tà ác, phục vụ cho ma quỷ, thường xuyên sẽ mang linh hồn của nhân loại đi hoặc mang đến vận rủi.