Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 142 - Chương 142 - Nghe Tin Bất Ngờ

Chương 142 - Nghe tin bất ngờ
Chương 142 - Nghe tin bất ngờ

Khu vực Trung Nam là chỉ khu vực chỗ các nước nhỏ như Renburg, Masic, Segal, cũng bao gồm một số ít lãnh thổ của nước cộng hòa Intis, vương quốc Ruen và vương quốc Feneport.

Phần lớn nơi đó ở cao nguyên, nhiều núi, nhiều rừng rậm, rất nhiều di tích và truyền thuyết.

Còn thật sự không phải là hiện tượng riêng lẻ… Lumian nghe thật nghiêm túc.

“Tiểu tinh linh khác nhau xem ra có phương thức hành vi khác nhau.” Ryan giống như đang tự nói: “Còn thằn lằn sống nhờ trong cơ thể nhân loại đại khái là một loại kỳ lạ nhất, có phải loại nguy hiểm nhất hay không còn chưa xác định được, ừm, dưới tình huống ở thôn Cordu xuất hiện nhiều khác thường như vậy, ký sinh của tiểu tinh linh không phải là hiện tượng riêng biệt, có lẽ một vị nào đó định lợi dụng nó để khống chế phó linh mục giáo xứ.”

Có lối suy nghĩ thật rõ ràng… Lumian liếc nhìn thôn dân đã bận rộn xong việc đang quay trở về nhà, nói với đám người Leah:

“Ba rưỡi chiều, gặp mặt ở sau ngọn đồi chỗ pháo đài quan hành chính kia.”

“Các ngươi, muốn cùng ta đi điều tra manh mối đúng không?”

“Có thể.” Ryan đáp.

Thấy Lumian định đi, Leah vội gọi hắn lại:

“Cứ như vậy?”

“Ít ra ngươi phải nói tường tận một lần tình trạng bên trong pháo đài, bên trong có những ai, khác thường do phu nhân Puares biểu hiện ra, bọn ta không thể không hề chuẩn bị gì đã đi thăm dò và điều tra.”

Tuy rằng Lumian không muốn hồi tưởng lại chuyện có liên quan đến phu nhân Puares, nhưng không thể không thừa nhận yêu cầu của Leah rất có đạo lý, đành phải cố nén khó chịu, nói một lần từ đầu đến cuối.

Mặc dù trước đó đám người Ryan đã hiểu đại khái có chuyện gì nên có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng vẫn bị rung động, vẻ mặt ít nhiều gì hơi dại ra.

Rất nhanh, Leah cười đến leng keng kêu loạn:

“Ta thì không sao, dù sao tương lai thật sự có thể sẽ trải qua chuyện như vậy, còn các ngươi, đây là cơ hội cả đời người đàn ông khác đều không gặp được, phải quý trọng.”

Valentine không để ý đến vui đùa của nàng, vẻ mặt lạnh lùng nói nhỏ:

“Mấy thứ này đều là nên tinh lọc, nên tinh lọc!”

Lumian không định kích thích thằng cha này, vẫy tay nói:

“Buổi chiều gặp.”

Đi vài bước, hắn xoay người lại, nhìn Ryan cảnh giác hỏi:

“Nội dung điện báo của ngươi có bị Bertrand biết không vậy?”

Bertrand là nhân viên điện báo phụ trách công việc liên quan, nếu như hắn biết về thời gian và truyền thuyết về tiểu tinh linh, như vậy có ý nghĩa rằng quan hành chính cũng biết, mà quan hành chính biết tương đương với phu nhân Puares cũng biết.

“Yên tâm.” Ryan ôn hòa nói: “Bọn ta có mật mã giao hẹn trước, hắn nhìn không hiểu.”

Lúc này Lumian mới nhẹ nhàng thở ra, rời khỏi quảng trường thôn, quay trở về nhà mình.

Đi được một đoạn, hắn thấy Ava Lizier đang vội vàng đuổi một đám ngỗng về nhà.

“A, đây không phải tinh linh mùa xuân của chúng ta sao?” Lumian nỗ lực để cho mình quên đi một màn máu tanh tàn nhẫn trong lễ mừng cuối cùng của Mùa Chay kia, dùng giọng điệu vui đùa ngày trước bắt đầu chào hỏi Ava.

Ava hơi ngượng ngùng:

“Còn chưa tuyển chọn đâu!”

Ngũ quan tinh xảo của nàng tôn váy dài màu trắng xám trên người đến mức không còn quê mùa như vậy.

“Chắc chắn không thành vấn đề.” Lumian cười nói: “Ta và Raymond sẽ bỏ phiếu giúp ngươi.”

Ava lập tức tỏ vẻ kinh ngạc:

“Ngươi không biết sao?”

“Biết cái gì?” Không hiểu sao trong lòng Lumian lộp bộp.

Chẳng lẽ trong thôn đã xảy ra chuyện gì không nằm trong tiến trình lịch sử sao?

Ava quan sát vẻ mặt hắn, hoài nghi hắn đang trêu đùa mình.

Qua vài giây, thiếu nữ này mới lo lắng nhíu mày nói:

“Raymond mất tích, ngươi không biết sao?”

“Hả?” Lumian quá mức khiếp sợ, vì thế không thể che giấu được vẻ mặt của mình giống như bình thường.

Trong vòng tuần hoàn trước nữa, bắt đầu từ ngày thứ hai, cũng chính là bắt đầu từ ngày 30 tháng 3, cơ bản mỗi ngày hắn và Raymond Craig đều chạm mặt, cho đến Mùa Chay ngày 5 tháng 4.

Lúc đó bọn họ dựa theo quy trình của nghi thức bên bờ sông, nâng lên và ném Raymond là người ném ra tế phẩm sau cùng vào trong sông, còn Raymond cũng giống như mọi người trong quá khứ, bơi đi tới nơi xa hơn một chút, đợi đến khi thoát khỏi hiện trường nghi thức mới có thể lên bờ về nhà, mãi cho đến ban đêm đều không ra cửa.

Bắt đầu kể từ ngày đó, trong hai lần tuần hoàn sau, Lumian có nhiều việc phải bận rộn nên không nghĩ đến việc tìm Raymond chơi.

Ai ngờ, hôm nay, Ava đột nhiên nói cho hắn biết Raymond mất tích!

Đây là chuyện căn bản không hề xảy ra trong lần tuần hoàn trước nữa!

Nhìn thấy vẻ mặt của Lumian, nghi ngờ trong tròng mắt màu thủy lam của Ava tiêu tán không còn:

“Ngươi thật sự không biết…”

“Có thể hôm nay ba của Raymond sẽ tới tìm ngươi, hỏi Raymond đi đâu.”

Lumian kiềm chế kinh hãi to lớn trong lòng, mở miệng hỏi:

“Raymond mất tích khi nào?”

Chẳng lẽ bởi vì ta không dựa theo tiến trình lịch sử đi tìm hắn, do đó xảy ra sự cố sao?

Bình Luận (0)
Comment