Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 144 - Chương 144 - Vũ Khí

Chương 144 - Vũ khí
Chương 144 - Vũ khí

“Được.” Aurora không phản đối.

Lumian thở hắt ra, ngược lại hỏi:

“Aurora, a, chị gái, ngươi còn biết Thông Linh?”

“Là kẻ nhìn trộm, cái gì cũng biết một chút.” Aurora cười tự giễu: “Nói chuyện với ba người xứ khác kia như thế nào?”

Lumian vội vàng thuật lại từ đầu đến cuối đối thoại giữa mình và cô gái thần bí kia cùng bàn bạc với Ryan, Leah, Valentine, đương nhiên, không đề cập đến câu cầu nguyện với vị kia.

Aurora yên lặng nghe xong, thầm thở dài một tiếng:

“Chủ động thừa nhận ô nhiễm là một chuyện thật nguy hiểm, nhưng vì thăm dò đống đổ nát cảnh trong mơ, giải được bí mật của nơi đó, tìm được mấu chốt phá bỏ tuần hoàn, chỉ có thể làm như vậy thôi, làm khó ngươi…”

“Như vậy đâu coi là làm khó chứ?” Lumian vỗ ngực: “Ta đây là tự cứu.”

Aurora khẽ gật đầu:

“Hổ phách xám có thể dùng chai nước hoa kia của ta, đinh hương trong nhà có, xạ hương và tài liệu làm nến ta cũng có, chỉ có tulip phải đi tìm ở chỗ khác.”

“Ừm, ta nhớ trong vườn hoa nhà phu nhân Puares có, chỉ không biết đã nở hoa chưa.”

“Nở rồi.” Lumian vô cùng xác định.

Trong vòng tuần hoàn lần trước, khi hắn và Aurora đến pháo đài để mượn xe ngựa đã phát hiện trong vườn có rất nhiều hoa đều đã nở, rất không phù hợp với trạng thái đầu mùa xuân vùng núi.

Aurora ừm một tiếng:

“Dù sao buổi chiều ngươi phải đi thăm dò pháo đài, có thể thuận tiện hái mấy đóa.”

“Sau đó là do cô gái kia đưa mấy thứ này và trong đống đổ nát cảnh trong mơ sao?”

“Ừm.” Lumian cảm thấy hẳn là như vậy.

Aurora ngẫm nghĩ lại nói:

“Buổi chiều trước khi xuất phát, ta đưa kim cài áo chính trực cho ngươi, pháo đài của phu nhân Puares rõ ràng thật dơ bẩn, có lẽ còn dính dáng đến vong linh, nó có thể phát huy tác dụng vô cùng lớn.”

“Không cần, ngươi giữ ở bên mình đề phòng phu nhân Puares.” Lumian thấy chị gái còn định khuyên bảo, vội vàng giải thích: “Valentine kia là một tín đồ Mặt Trời Vĩnh Hằng rất cuồng nhiệt, dựa theo cách nói của ngươi, hắn là người phi phàm, chắc tuyển chọn con đường mặt trời, như vậy có thể còn có tác dụng hơn cả kim cài áo chính trực.”

Căn cứ quan sát vài năm qua của Aurora, tín đồ cuồng nhiệt của Mặt Trời Vĩnh Hằng thường đều sẽ lựa chọn con đường mặt trời.

Chuyện này cũng có cơ sở vững chắc, tín đồ của Mặt Trời Vĩnh Hằng tuyển chọn con đường mặt trời thường xuyên sẽ trở nên càng ngày càng cuồng nhiệt, trừ phi ngay từ đầu đã không tin vào vị Chân Thần này.

“Cũng đúng.” Aurora không kiên trì nữa, ngược lại căn dặn: “Ngươi có thể luyện tập phương pháp mở ra linh thị đơn giản, sau đó giữa trưa ngủ bù một giấc, bổ sung tinh thần, đợi đến buổi tối ta sẽ dạy ngươi từ ngữ của ngôn ngữ Hermès cổ, ngôn ngữ Hermès cần sử dụng đến trong nghi thức kia.”

Nghe xong lời chị gái nói, Lumian chợt nhớ đến một câu nàng thường xuyên nói khi bị đuổi bản thảo:

“Thời gian gấp, nhiệm vụ nặng.”

Ba giờ hai mươi phút chiều, bên kia ngọn đồi chỗ pháo đài của quan hành chính.

Lumian nhìn thấy phu nhân Puares mặc váy dài màu xanh xám tinh xảo hơi xòe rộng, vấn búi tóc thành thục tao nhã, mang theo bên người hầu gái Cathy, đi vào trong thôn.

Đợi sau khi bóng lưng các nàng rời xa, Lumian vội vàng xoay người lại, đi ra sau ngọn đồi.

Ryan, Leah và Valentine đã sớm ở đó chờ đợi, bọn họ vẫn ăn diện như trước, không thấy có chuẩn bị gì cả.

Lumian quét nhìn hai tay trống không của bọn họ, kinh ngạc hỏi:

“Không mang vũ khí?”

Ryan mặc áo vải thô màu nâu, quần dài màu vàng nhạt, giày da màu đen, mang theo mũ dạ tròn màu tối, chiều cao hơn 1m7 khẽ cười nói:

“Vũ khí của ta không cần mang theo bên người.”

Valentine mặc áo gile màu trắng và áo khoác bằng vải tuýt màu xanh nói theo ngay sau đó:

“Ta không cần vũ khí.”

“Vũ khí của ta là nó.” Leah mặc váy bó sát bằng lông cừu không có nếp gấp màu trắng, khoác áo khoác nhỏ màu trắng gạo, đeo đôi boot Marsil không biết móc từ đâu ra một khẩu súng ngắn.

Toàn thân khẩu súng kia có màu trắng bạc, khéo léo lại tinh xảo, Leah còn rút băng đạn ra, để cho Lumian nhìn thấy các viên đạn có màu sắc khác nhau được khắc hoa văn và ký hiệu khác nhau ở bên trong, cũng thuận miệng giới thiệu:

“Chúng nó có hiệu quả siêu phàm khác nhau.”

Cạch, nàng gắn băng đạn trở lại, giấu súng lục đi, sau đó cười tủm tỉm hỏi Lumian:

“Ngươi mang vũ khí gì?”

Các ngươi một người không cần vũ khí, một người không cần mang vũ khí bên mình, một người có khẩu súng lục đẹp mắt như vậy mạnh mẽ như vậy, càng tôn lên trông ta có vẻ ngu đần… Lumian yên lặng xoay người, vén áo jacket màu tối ở sau lưng lên, lộ ra rìu sắc màu đen được giắt ở trong thắt lưng.

Không đợi đám người Ryan mở miệng, hắn thở dài nói:

“Biểu hiện của các ngươi thật sự giống như người phi phàm, còn ta thì giống như tên ác ôn hắc bang chuẩn bị đánh nhau.”

Leah leng keng nở nụ cười:

“Rất biết tự giễu.”

Bình Luận (0)
Comment