Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 151 - Chương 151 - Tà Thuật

Chương 151 - Tà thuật
Chương 151 - Tà thuật

Nói cách khác, nàng có thể phát động công kích mọi lúc từ bất cứ một bức tường một mảnh thủy tinh nào của tầng ba pháo đài, còn phản công của đám người Ryan không thể chân chính tổn thương đến nàng.

Có phán đoán như vậy Lumian lập tức tăng thêm khoảng cách với cửa sổ sát đất, vách tường bốn phía, đi đến vị trí trung tâm của phòng tắm nắng.

Đúng lúc này, trên nền và trên trần nhà cũng hiện lên các gương mặt giống như quỷ hồn.

Người phụ nữ kia lập tức chui ra từ khu vực sau chân Lumian, kéo to nhanh chóng cắt vào đùi hắn.

Trong lòng Lumian thoáng động, sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Hắn không quan tâm đến việc xác nhận xem tập kích sẽ đến từ đâu, không chút do dự nhảy lên trên không trung, bổ nhào sang bên cạnh.

Xoạt một tiếng, hắn vẫn chậm nửa nhịp, đùi dưới bị rạch ra một vết rách thật sâu, máu tươi bắt đầu chảy.

Mỗi một giọt máu tươi mới vừa rơi xuống đất đã nhằm vào người phụ nữ thay đổi vị trí, chúng nó ngưng tụ cùng một chỗ, biến thành một bóng người màu máu mỏng manh.

Bóng người màu máu này không chút do dự chuyển hướng về phía Lumian vừa lăn đến vị trí ghế bành, xông về phía hắn còn đang đổ rất nhiều máu.

Mỗi một giọt máu của Lumian đổ xuống đã biến thành chất dinh dưỡng cho nó, khiến cho nó càng ngày càng rõ ràng.

Cùng lúc đó, Lumian không chỉ thừa nhận đau đớn kịch liệt, còn sinh ra cảm giác máu toàn thân không theo khống chế.

Gần như trong nháy mắt, Ryan đột nhiên nhảy đến.

Hắn đang ở giữa không trung đã giơ cao thanh kiếm ánh sáng lớn lên, hung hăng bổ lên trên bóng người màu máu kia, cố định nó ở trên mặt đất, đánh nát nó cùng với gương mặt trong suốt xung quanh.

Không biết từ khi nào Leah đã nhảy sang bên cạnh Lumian, tay phải thò ra, đè lên miệng vết thương trên đùi hắn.

Sau đó, Lumian kinh ngạc phát hiện miệng vết thương của mình di chuyển một cách thần kỳ theo tay phải của đối phương, đi xuống bên dưới cẳng chân chỗ mạch máu không phong phú lắm.

Lượng máu chảy ra lập tức giảm bớt.

Người phụ nữ kia đột nhiên thò đầu xuống từ trên trần nhà, đôi mắt màu nâu trở nên rất sâu thẳm, bên trong giống như có sinh mệnh đang thiêu đốt.

Máu đang nhỏ xuống từ chỗ cẳng chân của Lumian lập tức bị đốt cháy, ngọn lửa tươi đẹp vọt lên giống như ánh mặt trời ngày xuân, chúng nó nhanh chóng nhằm thẳng vào chỗ sâu trong miệng vết thương lan tràn về phía mạch máu trong cơ thể.

Nháy mắt này, Lumian có cảm giác sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi.

Phập một tiếng, hai tay Ryan cắm thanh kiếm lớn do tia sáng ngưng tụ thành trên mặt đất.

Xung quanh hắn, cũng chính là khu vực chỗ Lumian, Leah, từng tia sáng giống như ánh ban mai hiện ra, tràn ngập tất cả không gian.

Trong ánh ban mai này, bóng người màu máu còn sót lại nhanh chóng tan rã, ngọn lửa xinh đẹp sáng ngời chỗ cẳng chân Lumian cũng nhanh chóng dập tắt.

Thiêu đốt một giây mới vừa rồi khiến miệng vết thương của hắn khép lại, đã bước đầu dừng hiện tượng đổ máu.

Ryan rút thanh kiếm lớn ra, trầm giọng hô:

“Hoàn cảnh nơi đây không đúng, phải rời đi!”

Ý của hắn là người phụ nữ kia không hề mạnh mẽ giống như biểu hiện bên ngoài, gần như giết không chết, không khóa chặt được, chủ yếu vẫn là do hoàn cảnh đặc thù của tầng ba pháo đài này đã tăng thêm rất lớn cho đối phương.

Không chờ đồng bạn đáp lại, Ryan bắt đầu đuổi theo người phụ nữ kia.

Mặc dù từ đầu đến cuối hắn đều chậm hơn kẻ địch có thể mượn dùng gương mặt trong suốt để xuất hiện một nhịp, nhưng hắn hoàn toàn không keo kiệt thể lực bổ dọc, chém tới, đâm thẳng, vẫn khiến cho đối phương mỗi lần thò người ra đều không dám dừng lại, chỉ thoáng công kích đã nhanh chóng thay đổi vị trí.

Phối hợp với ánh sáng thần thánh do Valentine triệu hồi ra, tạo ra ngọn lửa màu vàng, hai người áp chế được người phụ nữ kia trong ngắn ngủi, để Leah và Lumian không bị công kích đến.

Nắm lấy cơ hội này, Leah nhảy lên trên ghế bành, nhanh chóng chạy qua chạy lại trên sofa, cái bàn, ghế dựa, vật trang trí ở xung quanh – vì không tiếp xúc nền nhà.

Trong quá trình này, lục lạc màu bạc ở trên mạng che mặt và trên đôi boot của nàng vang lên không ngừng, có khi kịch liệt lúc lại dữ dội.

Lumian không dám dừng lại ở trên mặt đất, đứng lên trên bàn, vừa chú ý lên trên trần nhà và dưới nền, vừa quan sát hành động của Leah.

Hắn có kinh nghiệm trước đó phán đoán đối phương đang thí nghiệm xem con đường nào có thể thoát đi.

Rất nhanh, Leah dừng chạy nhanh giống như xiếc ảo thuật.

“Tòa nhà hình tháp, đi tòa nhà hình tháp!”

Nàng vừa dứt lời, người phụ nữ kia đã thò hẳn người ra từ trên trần nhà, lạnh lùng quát:

“Các ngươi lũ đáng chết này!”

Nàng phun ra từng từ, mỗi một từ đều giống như vang lên ở trong đầu đám người Lumian, khiến nhịp tim bọn họ đập rộn lên, choáng đầu hoa mắt, cực kỳ buồn nôn.

Valentine cố nén khó chịu, lại dang hai tay ra.

Bình Luận (0)
Comment