Vết nứt kia nhanh chóng lan rộng, trong thời gian ngắn đã biến thành cắt ra vết thương ghê rợn cho người phụ nữ kia.
Trong tiếng kêu thảm thiết vang vọng của nàng, thân thể nàng chia năm xẻ bảy, biến thành miếng thịt, những miếng thịt này và linh hồn của nàng còn đang không ngừng nhận lấy tàn phá từ cơn bão ánh sáng, cho đến khi gió lốc dừng lại, miếng thịt đã càng nát vụn, linh hồn tiêu tán không còn.
Tuy rằng Ryan đã cố hết sức khống chế không để cho cơn bão ánh sáng ảnh hưởng đến các phương hướng khác, nhưng dưới công kích toàn lực, vẫn không khống chế được hoàn toàn, đều phá hủy vách tường ở bên cạnh, cầu thang đằng sau không ít, nếu như không phải Lumian, Leah và Valentine dựa theo mệnh lệnh của hắn, tìm chỗ che chắn trước, hiện giờ ít nhiều gì đều sẽ bị thương.
“Oa!”
“Oa!”
“Oa!”
Những đứa trẻ có móng chim đang bò ở trên tường bị kinh hãi, đồng thời khóc lớn lên.
Như này khiến cho lỗ tai của đám người Lumian vang lên ong ong, giống như bị tạp âm công kích.
“Đi!” Ryan xoay người lại, đấm về phía vách tường gần đó bị phá hỏng nghiêm trọng nhất.
Rào rào, vách tường kia bị phá ra, rất nhiều tảng đá ào ào rơi xuống.
Tiếp theo nơi đó xuất hiện một cái lỗ lớn có thể để cho nhân loại chui qua.
Chờ Valentine, Lumian chạy tới, một tay Ryan túm lấy một người, xách bả vai của bọn họ, nhảy trực tiếp từ nơi cao hơn mười mét lên một gốc cây ở bên ngoài pháo đài.
Rầm! Thân hắn ở giữa không trung, dẫm lên cái cây này một cước, từ tư thế rơi thẳng xuống biến thành bay ngang, rời xa pháo đài chạm đất.
Leah tự động nhảy ra, mượn dùng phần lồi ra trên tường ngoài pháo đài, cấp tốc giảm xuống từng tầng, một hai hô hấp đã rơi xuống đất.
Trong cây cối đong đưa kịch liệt, Ryan, Lumian và Valentine đợi Leah vài giây, sau khi hội họp với nàng mới chạy ra đằng sau ngọn đồi, trước khi những tôi tớ đuổi tới đã theo đường cũ rời đi.
…
Không đến một phút đồng hồ sau, lối vào tòa nhà hình tháp, bên cạnh lỗ lớn bị đấm vỡ ra.
Phu nhân Puares mặc váy dài bồng bềnh màu xanh xám với khuôn mặt vô cảm đứng ở đó, nhìn xem bốn phía.
Đám trẻ leo trên tường vội vàng kêu mẹ, lên án sự dã man và tàn bạo của người từ bên ngoài đến.
Phu nhân Puares không nói gì, mặt trầm như nước.
…
Trong rừng cây ở bên cạnh thôn Cordu.
Đám người Lumian dừng lại, nhìn về chỗ pháo đài.
Leah đang định nói chuyện, đột nhiên nhíu mày lại.
“Ta nghe được tiếng khóc của con nít, rất gần!” Nàng quay đầu sang hỏi đám người Lumian: “Các ngươi có nghe thấy không?”
Lumian hoảng hốt, vội vàng cẩn thận lắng nghe.
Trong loáng thoáng, hắn nghe thấy tiếng khóc oa oa của trẻ con, nhưng không gần giống như trong miêu tả của Leah, thậm chí có vẻ thật xa xôi.
“Nghe thấy một chút.” Ryan nói sự thật.
Không biết Valentine nghĩ đến cái gì, sắc mặt lập tức hơi thay đổi.
Gần như đồng thời, trên mặt Leah xuất hiện vẻ đau khổ, một tay theo bản năng đè lên trên bụng – nơi đó có phồng lên và mấp máy rõ ràng.
Valentine vội vàng đi tới, chìa một tay ra đặt lên trên đỉnh đầu Leah.
Ngay sau đó hắn trầm giọng nói ra một từ trong ngôn ngữ Hermès cổ Lumian mới vừa học không bao lâu:
“Mặt trời!”
Từng giọt chất lỏng màu vàng hơi mờ tự dưng ngưng tụ ra, chiếu lên trên người Leah.
Bên ngoài thân thể Leah lập tức bốc lên từng làn khói đen hư ảo, vẻ mặt khi thì vặn vẹo khi lại bình thường.
Cuối cùng bụng nàng rút về trạng thái nguyên bản, không còn mấp máy nữa.
“Phù…” Leah thở hắt ra nói: “Suýt chút nữa thành mẹ tiện nghi cho quái vật, còn may kịp thời xử lý, nó còn chưa kịp cắm rễ.”
Trên mặt nàng mang cười, cho dù mới vừa trải qua chuyện quỷ dị đáng sợ như vậy, cũng không nhìn thấy có gì sợ hãi và bất an.
Cảm thán xong, Leah nhìn sang Lumian, Ryan và Valentine:
“Các ngươi có cần dùng nước thánh tinh lọc một chút không? Ta sợ trong vô tình các ngươi cũng lên làm mẹ.”
“Được!” Lumian không chút do dự đồng ý.
Nhưng Valentine không lập tức nhằm vào hắn, mà đi đến bên cạnh Ryan, ấn tay lên trên đỉnh đầu hắn.
“Mặt trời!”
Lại là từ trong ngôn ngữ Hermès cổ mới vừa rồi kia, lại từng giọt chất lỏng màu vàng ngưng tụ.
Trong nước thánh rơi xuống, trên người Ryan không hề có một chút khác thường.
Valentine lại tinh lọc bản thân, giống vậy không có khói đen hư ảo bốc lên.
Xử lý xong cho đồng bạn, hắn mới đi đến bên cạnh Lumian, đưa tay đặt lên trên đầu thợ săn này.
“Mặt trời!”
Theo từ trong ngôn ngữ Hermès cổ kia quanh quẩn, theo từng giọt chất lỏng hơi mờ rơi xuống, Lumian đột nhiên cảm thấy đau khổ.
Đau khổ kia đến từ trái tim hắn, giống như có con rắn chui tới chui lui ở nơi đó, định rời đi.
Mỗi khi nó chui qua đều khiến trái tim của Lumian hoặc nhanh hơn hoặc dừng lại, cực kỳ khó chịu.
Một giây sau, bên tai hắn mơ hồ lại nghe thấy âm thanh thần bí giống như đến từ nơi vô cùng xa xôi lại giống như ở ngay bên cạnh.