Cũng đúng, nếu như hắn không bị chết đuổi, sao sẽ biến thành linh hồn?
Mâu thuẫn lẫn nhau…
Trong nghi ngờ, Aurora mở miệng hỏi:
“Raymond Craig, vì sao ngươi sẽ mất tích?”
Vẻ mặt của Raymond đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn bén nhọn kêu lên:
“Bọn họ dìm chết ta!”
Bọn họ? Lumian nghe được câu trả lời của Raymond, rất kinh ngạc.
Hắn vốn cho rằng Raymond tự động chết chìm ở trong sông, thành tế phẩm của một tồn tại nào đó, nhưng lúc này thoạt nhìn hình như còn có tham dự của người khác, không phải chỉ có sức mạnh vô hình kéo Raymond vào trong nước.
“Bọn họ là ai?” Aurora hỏi ra vấn đề này.
Khuôn mặt Raymond vặn vẹo lại cứng ngắc, ánh mắt đã tràn ngập căm hận lại có vẻ khô khan, hắn phẫn nộ khác thường kêu lên:
“Ponce Bene, là Ponce Bene và người của hắn!”
“Bọn chúng ấn ta vào trong nước!”
Sau khi bọn ta và Ava rời khỏi bờ sông, Ponce Bene và mấy tên tay chân kia xuất hiện ở chỗ Raymond lên bờ, ấn hắn vào trong sông, cứ thế chết đuối, trở thành tế phẩm? Lumian căn cứ vào đôi câu vài lời của Raymond dựng lại tình huống lúc trước.
Toàn bộ lễ mừng Mùa Chay hoàn toàn biến thành nghi thức hiến tế về phía vật quỷ dị!
Aurora hỏi sâu hơn về chi tiết, nhưng Raymond lặp đi lặp lại chỉ có mấy câu như vậy, giống như đây chính là toàn bộ trí nhớ của hắn.
Haizzz, quả nhiên làm lỡ mất thời tốt nhất của Thông Linh, chỉ có thể thu được chấp niệm còn sót lại… Aurora ngẫm nghĩ, định hỏi một chuyện có lẽ Raymond sẽ có khắc sâu ấn tượng cũng có thể sẽ không có:
“Có phải bọn họ hiến tế ngươi cho một tồn tại nào đó không?”
“Tồn tại đó có đặc điểm gì, đang ở đâu?”
Lần này Aurora học thông minh, không trực tiếp hỏi tôn danh hoàn chỉnh, chỉ định thu thập một ít tin tức bên cạnh để hỗ trợ phán đoán.
Nàng tin tưởng, trong quá trình Raymond bị hiến tế, nếu như linh hồn của hắn còn có tri giác, vậy chắc chắn có thể nhìn thấy nghe thấy cảm nhận thấy sự vật nào đó, cũng lưu lại ấn tượng đủ khắc sâu, nếu không thì chắc không có.
Raymond giật mình ở đó, nước mắt trong suốt nhuộm đỏ thành màu máu bên khóe mắt càng ngày càng nhiều.
Lumian sa sầm khuôn mặt, nhìn hắn như vậy, không biết từ khi nào hai tay đã siết chặt.
Đột nhiên, Raymond kêu lớn lên:
“Dưới lòng đất! Dưới lòng đất nhà thờ!”
Cái gì? Aurora gần như hoài nghi lỗ tai mình.
Kết hợp với câu hỏi của nàng, Raymond rõ ràng đang nói rằng tồn tại bí ẩn được hắn làm tế phẩm kính dâng lên đang ở trong lòng đất bên dưới nhà thờ!
Không thể nào, bây giờ là kỷ nguyên thứ năm, sao Thần có thể di chuyển trên mặt đất được? Aurora định thần lại, cho rằng linh hồn của Raymond chỉ còn lại một phần chấp niệm và một chút linh tính, trả lời vấn đề vô cùng hỗn loạn, luôn chấp nhất vài điểm kia, nói cách khác, hắn chưa chắc đang chứng nhận rằng vị kia đang giấu mình dưới lòng đất trong nhà thờ, chỉ sinh ra một loại phản hồi trong căng thẳng.
Nhưng cho dù như thế nào, không quan tâm Raymond đang trả lời chân thật hay đang lặp lại chấp niệm của bản thân, dưới lòng đất của nhà thờ chắc chắn có vấn đề, cất giấu bộ phận mấu chốt của nghi thức hiến tế!
Aurora chỉ hy vọng bí mật được ẩn giấu nơi đó đừng quá mức đáng sợ đừng quá mức khoa trương.
Nàng lại hỏi chuyện khác, linh hồn của Raymond chỉ biết lặp lại mấy câu trả lời như bọn họ dìm chết ta, Ponce Bene, dưới lòng đất nhà thờ.
Thấy không có thu hoạch nào khác, Aurora kết thúc Thông Linh, nhìn bóng dáng của Raymond biến mất ở trên ngọn nến, nhìn màu xanh lam nhạt nhiễm lên trên tế đàn nhanh chóng rút đi.
Sau khi nàng giải trừ bức tường linh tính, phát hiện Lumian đang ở đó suy nghĩ xuất thần, không nói gì.
“Đang nghĩ cái gì?” Aurora giơ tay quơ quơ trước mặt em trai.
Lumian nhếch miệng lên, nỗ lực nặn ra một nụ cười tươi tắn:
“Ta đang hối hận ngày hôm qua khi nện Ponce Bene đã không quá dùng sức.”
Tuy rằng hắn cũng cho Ponce Bene một cái lên gối, khiến cho đối phương nhận lấy đau khổ thật lớn, nhưng cân nhắc cần phải đến đêm thứ mười hai, mâu thuẫn với mấy người linh mục giáo xứ có thể không trở nên gay gắt thì tạm thời đừng trở nên gay gắt, nên vẫn lý trí thu lực, không trực tiếp biến Ponce Bene trở thành người tàn tật.
“Sẽ có cơ hội.” Aurora trấn an.
Lumian gật đầu, a một tiếng:
“Thật ra, chúng ta rơi vào một lầm lẫn, trước Mùa Chay, không chỉ có chúng ta sợ mâu thuẫn trở nên gay gắt, đám người linh mục giáo xứ cũng sợ, bọn họ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, còn chưa bắt đầu nghi thức.”
Nói cách khác, nếu như hắn thật sự để cho Ponce Bene nhận lấy vết thương nào đó không thể xoay chuyển, đám người linh mục giáo xứ đại khái cũng chỉ sẽ giả bộ muốn trả thù, chứ không áp dụng hành động chân chính.
Bọn họ sẽ luôn nhịn đến Mùa Chay, chứ không quan tâm đến Lumian có đắc tội bọn họ hay không, lễ mừng Mùa Chay vừa bắt đầu, người còn bình thường của cả thôn đều sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ.