Hắn đang định nhắc nhở chị gái nhìn xem kia rốt cuộc là ai, bạch chỉ đã dời tầm mắt vào trong quan tài rộng mở.
Rắc một tiếng, gương tráng thủy ngân ở trước mặt hai người nứt ra như nổ mạnh, Aurora cũng phát ra một tiếng hét thảm khe khẽ đau đớn khó nhịn.
Lumian vội vàng nghiêng đầu sang nhìn chị gái, chỉ thấy nàng đã nhắm chặt hai mắt lại, chảy xuống từng giọt nước mắt nhuộm màu máu, cơ má khẽ động giống như không theo khống chế, như muốn nứt ra từng vết nứt.
Không đợi người nửa mù chữ về thần bí học phản ứng lại, Aurora đã tự động lấy một nén hương ngắn từ trong túi bí mật ra, lục lọi que diêm thắp nó lên.
Mùi hương nhàn nhạt tràn ngập ra, xa xưa mà nhạt nhẽo, khiến thể xác và tinh thần người ta đều trở nên yên tĩnh.
Khác thường trên mặt Aurora dần dần bình ổn, cuối cùng, nàng thở hắt ra thật dài, dùng khăn tay mang theo bên người lau lệ máu.
“Không có chuyện gì chứ?” Lumian quan tâm hỏi.
Aurora nhắm chặt mắt, không hề mở ra:
“Vấn đề không nghiêm trọng, đợi lát nữa ngủ bù, có lẽ ánh mắt sẽ khôi phục, thật sự cảm ơn bạch chỉ quá yếu đuối, đôi khi, nhược điểm cũng là ưu thế!”
Nàng rất may mắn.
“Hả?” Lumian nghe không hiểu.
Aurora tự giễu cười:
“Đơn giản mà nói chính là nhìn thấy thứ không nên thấy, nhưng bạch chỉ vô cùng yếu ớt, mới vừa liếc nhìn một chút thôi, thậm chí đều chưa hề ngắm nhìn cụ thể gì cả đã bị thương nghiêm trọng rồi, rút về Linh giới, kèm theo đó ảnh hưởng ta phải nhận lấy cũng nhỏ đi nhiều, bằng không mới vừa rồi đã không chỉ không khống chế được đơn giản như vậy, có lẽ sẽ thật phiền toái.”
Thế giới thần bí học thật nguy hiểm… Lumian rõ ràng nhận thức được cái gì gọi là thứ không nên nhìn thì đừng nhìn.
Hắn chờ trạng thái của chị gái khôi phục một chút mới hỏi:
“Bạch chỉ nhìn thấy cái gì vậy, vì sao sẽ bị thương nặng đến như thế?”
“Chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng màu đen bạc.” Aurora không dám nhớ lại: “Về phần thứ chỉ nhìn thấy thôi đã có thể mang đến tổn thương thì nhiều lắm, có lẽ là vật phẩm bộc lộ ra thần tính, có lẽ là hình thái sinh vật thần thoại ở danh sách cao, có lẽ là thứ mang theo nguyền rủa và ác ý…”
“Hình thái sinh vật thần thoại?” Trước đó Lumian chưa từng nghe nói đến danh từ này.
Aurora thuận miệng giải thích một câu:
“Bản chất của con đường của Thần là chuyển biến người phi phàm về phía Thần linh, đến danh sách 4, chúng ta có thể có được hình thái sinh vật thần thoại của bản thân rồi, chính là không đủ hoàn chỉnh, còn người ở dưới danh sách 4 nhìn thấy loại hình thái này sẽ bị thương, thậm chí có khả năng trực tiếp mất khống chế.”
Thánh giả đã lợi hại như vậy? Bọn họ và người phi phàm của dưới danh sách 4 giống như hai loại sinh vật vậy… Khó trách đến danh sách 4 có thể được xưng là bán thần… Lumian lập tức hiểu rõ trước đó bản thân vô tri đến mức độ nào, lại cảm thấy danh sách kèm theo xưng hô bán thần này và người phi phàm bên dưới không hề có khác biệt gì về bản chất.
Hắn ngược lại nói:
“Aurora, khi bạch chỉ đến gần quan tài, hình như ta nhìn thấy trong góc ngôi mộ có một bóng dáng, nhưng không biết là ai, dáng vẻ như thế nào, mặc quần áo gì.”
“Còn có một người ở đó?” Aurora hơi kinh ngạc.
Lumian gật đầu:
“Do đó, ở trong quan tài kia hay ở trong góc xó mới là phù thủy đã chết?”
“Ta cảm thấy là ở trong quan tài kia.” Aurora nhắm mắt lại, cân nhắc nói: “Trong góc kia hoặc là con rối hoặc là thuộc hạ của hắn, hoặc là người phi phàm khác, hắn đã khống chế thi thể của phù thủy.”
Lumian ừm một tiếng:
“Vấn đề của phù thủy quả nhiên không giải quyết triệt để, điều này có lẽ chính là ngọn nguồn Cordu dần dần trở nên khác thường.”
Thu hoạch này khiến cho hắn vừa vui vẻ lại phiền não.
Vui vẻ là vì điều tra có tiến triển thật lớn, phiền não là vì chỉ nhìn thấy thi thể của phù thủy kia thôi đã bị thương, có tỷ lệ không nhỏ xuất hiện mất khống chế, như vậy còn làm sao đi vào trong ngôi mộ để xác nhận sâu thêm và triển khai hành động tiếp theo được?
Aurora hiển nhiên cũng nghĩ đến một điểm này:
“Tạm thời không đi ngôi mộ, trước đặt trọng tâm vào dưới lòng đất nhà thờ, có lẽ nơi đó có thể đạt được manh mối mấu chốt, có hỗ trợ xử lý vấn đề ở trong ngôi mộ.”
“Được.” Trước đó Lumian đã quyết định sau hừng đông sẽ đi tìm ba người xứ khác kia thương lượng chuyện thăm dò dưới lòng đất nhà thờ.
Nghe thấy câu trả lời của hắn, Aurora bổ sung thêm một câu:
“Nếu như ta hoàn toàn khôi phục lại, sẽ đi cùng các ngươi xuống dưới lòng đất nhà thờ.”
Lumian do dự hai giây, đồng ý.
Vào lúc này cần phải tập hợp tất cả sức mạnh mới có thể nhìn thấy hy vọng!
Aurora vẫn đang nhắm mắt lại hỏi:
“Nghi thức kia của ngươi xem ra đã thành công, cảm giác như thế nào?”