“Tồn tại bí ẩn trong tôn danh có số mệnh kia rất thích mùi thơm…”
Nàng vừa than thở, vừa đi tới cửa tầng hầm ngầm. Miệng theo đó mấp máy lên, giống như đang không tiếng động tụng niệm gì đó.
Bốn cái lục lạc nhỏ màu bạc kia lại vang lên leng keng, khi thì dữ dội, khi lại chậm rãi.
Một bước, hai bước, ba bước… Leah quay đầu lại, nói với đám người Ryan: “Chỗ cửa không có gì khác thường.”
Lúc này Ryan, Lumian và Valentine mới thông qua cánh cửa gỗ màu nâu cũ kỹ, vào trong tầng hầm ngầm, đi đến chỗ Leah dừng lại.
Leah tiếp tục đi tới trước.
Đi chưa được mấy bước, lục lạc màu bạc trên mạng che mặt và trên đôi boot của nàng bắt đầu rung động kịch liệt.
Leng keng leng keng!
Âm thanh dồn dập này truyền ra bốn phương tám hướng.
Quanh thân Ryan lập tức hiện lên nhiều điểm sáng giống như tia nắng ban mai, chúng nó ngưng tụ với nhau, tạo thành một bộ áo giáp toàn thân màu trắng ở bên ngoài thân thể Ryan.
Cùng lúc đó, trong tay hắn nhiều thêm một thanh kiếm lớn ánh sáng tinh thuần.
Còn Valentine thì nửa dang hai tay ra, mặc cho từng ngọn lửa hư ảo màu vàng thiêu đốt ở bên cạnh.
Một ngọn lửa trong đó đột nhiên trở nên rộng lớn, bóng dáng của Leah đi ra từ bên trong.
Nàng từ vị trí tới gần tế đàn trở lại chỗ đám người Lumian.
Thật thần kỳ… Lumian lại một lần nữa than thở với biểu hiện của Leah, so với năng lực con đường mặt trời có thể lý giải có thể tưởng tượng và trạng thái chiến đấu của Ryan, đủ loại biểu hiện của Leah càng quỷ dị và thần kỳ hơn, ví dụ như ngày hôm qua năng lực di chuyển miệng vết thương từ chỗ đùi của hắn xuống đến bên cạnh bắp chân, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Đối mặt với cảnh báo bất ngờ, Lumian vẫn làm ra đối phó chỉ bản thân có:
Rút rìu màu sắt đen ra, lùi ra sau lưng Ryan có thân thể lớn hơn không ít.
Trong quá trình này, hắn thuận thế quan sát xung quanh, không phát hiện ra có biến hóa khác thường nào.
Phải biết rằng hắn đã mở ra linh thị.
Đương nhiên, Lumian cũng có phát hiện nhất định – mượn dùng tia sáng do ngọn lửa màu vàng mang đến, hắn nhìn thấy dưới đất bên cạnh tế đàn có một đống xương cốt nhân loại, một bộ phận còn bao trùm lấy da cừu màu sáng.
Đây là tế phẩm trước đó? Đám người linh mục giáo xứ đã làm nghi thức tà giáo ở trong này ít nhất hơn nửa năm, nhưng ta và Aurora lại hoàn toàn không hề phát hiện ra… Luồng suy nghĩ của Lumian thay đổi thật nhanh, lại cảm thấy thôn Cordu mình sinh sống gần năm năm trở nên xa lạ đến vậy, không biết từ khi nào nơi này trở nên quá không bình thường, có lẽ ngay từ vừa mới bắt đầu thì nơi đây đã không bình thường rồi.
“Không có chuyện gì chứ?” Ryan vừa cảnh giác nhìn sang chỗ tế đàn, vừa hỏi Leah.
Leah lắc đầu:
“Không cảm thấy có vấn đề gì, chính là có dấu hiệu của nguy hiểm.”
“Thật kỳ quái…” Lumian vừa nghiêng đầu liếc nhìn Leah, giọng nói đã im bặt lại.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái này trở nên hơi trong suốt, phía dưới giống như có từng con trùng thân mềm vặn vẹo đang bò tới bò lui, chui ra chui vào ở đó, toàn bộ thân thể còn khủng bố còn tà dị còn khiến da đầu người run lên trái tim đập loạn hơn cả ác linh trong truyền thuyết.
Chuyện này thật sự vượt ra ngoài tưởng tượng của Lumian, hắn hoài nghi mình sẽ gặp ác mộng thật lâu.
“Mặt, mặt của ngươi!” Hắn khó có thể ngăn cản nổi cảm xúc hoảng sợ của bản thân, lên tiếng nhắc nhở Leah.
Leah theo bản năng dùng tay phải sờ lên trên khuôn mặt của mình, ánh mắt có một chút thay đổi.
Về phần sắc mặt của nàng có thay đổi hay không, Lumian không thể nhìn ra được từ trong đống trùng thân mềm trong suốt lại vặn vẹo kia.
Leah vội vàng nhìn vào mu bàn tay mình, làn da nơi đó cũng trở nên hơi trong suốt, máu thịt ở bên dưới giống như đều hóa thành trùng thân mềm quái dị.
“Ngươi đến gần mất khống chế!” Valentine cũng chú ý đến trạng thái của Leah.
Leah nghi ngờ tự nói: “Nhưng mà trạng thái tinh thần của ta vẫn còn ổn.”
“Đầu tiên ngươi xác định đây không phải là ảo giác của ngươi đã.” Ryan nghiêng đầu nhắc nhở.
Gần như đồng thời, Lumian phát hiện chiến sĩ cao to này đang nhanh chóng thu nhỏ lại, áo giáp toàn thân màu trắng bạc ở trên người hắn và thanh kiếm lớn ánh sáng trong tay cũng theo đó tan rã.
Trong nháy mắt, Ryan biến thành một tên lùn cao chừng trên 1m5, áo màu nâu và quần dài màu vàng nhạt không phải quá rộng thì chính là quá dài.
Hắn cũng có dị biến? Chỉ có ta và Valentine không xảy ra việc gì… Đồng tử của Lumian phóng đại kịch liệt, theo bản năng nhìn Valentine.
“Ryan, ngươi nhỏ đi rồi!” Valentine đã là một người ánh sáng thuần túy gấp giọng nhắc nhở đồng bạn.
“…” Lumian thiếu chút nữa bị chiếu mù con mắt vội hỏi Leah: “Ta có thay đổi gì không?”
Leah mang theo vô số trùng thân mềm trong suốt giống như muốn bò ra lại không rời khỏi máu thịt được nói: “Ngươi thật bình thường.”