Chuyện này thật sự không phải chuyện một cô gái mới hơn hai mươi tuổi có thể làm được, có người đã sống năm sáu chục năm đều không tích cóp được nhiều tri thức như vậy.
Chẳng lẽ những thứ này là điều kiện trụ cột để làm phù thủy chân chính sao? Lumian lại lần nữa ngẩng đầu lên nhìn sang Aurora.
Aurora vừa đọc sách vừa dùng một ngón tay gõ nhẹ lên trên gò má mình, không hề có dáng vẻ của học giả và phù thủy.
“Nhìn cái gì?” Aurora nhận ra tầm mắt của hắn.
“Lần trước ngươi có nói, ta có kho tri thức để tham gia kỳ thi tuyển sinh thống nhất vào đại học?” Lumian thay đổi đề tài.
Aurora ngẫm nghĩ:
“Về lý luận ngươi có thể thi vào bất cứ một trường đại học nào, nhưng ta chưa từng tham gia kỳ thi tuyển sinh kia, không dám xác định phạm vi đề mục cụ thể.”
“Russell thật sự hại người không ít, haizzz, như vậy cũng là chuyện tốt…”
Không hề nghi ngờ gì, kỳ thi tuyển sinh thống nhất vào đại học là do Russell Đại Đế làm ra khi cầm quyền, vẫn luôn kéo dài cho đến bây giờ.
Aurora đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn Lumian mỉm cười nói:
“Sao hôm nay không đi đến quán rượu bịa chuyện?”
“Ta lại không phải thật sự nát rượu.” Lumian phe phẩy tạp chí trong tay: “Ở nhà đọc sách cũng là một phương thức giải trí thật tốt.”
Nhưng lại có thể khiến cho người ta tâm tình bình tĩnh, trạng thái thả lỏng… hắn âm thầm bổ sung một câu trong lòng.
Aurora gật đầu, nhìn vào góc chỗ Lumian nói:
“Sao lại ngồi xa như vậy? Ngươi đang giả vờ đáng thương, nhỏ yếu, bất lực sao?”
“Lại gần đây, đọc sách buổi tối cần có ánh sáng thật tốt, bằng không sẽ gây hại cho mắt.”
Lời nói kỳ quái của Aurora thật nhiều… Tuy rằng nghe không hiểu được ba từ đáng thương, nhỏ yếu, bất lực này tách riêng ra có nghĩa là gì, nhưng nếu như đặt cùng nhau đều thật cổ quái, không giống với cách dùng bình thường… Lumian đã sớm quen với biểu hiện như vậy của Aurora, nâng ghế dựa lên, đi đến bên cạnh bàn học.
Trước đèn bàn sáng ngời, hắn và Aurora một trái một phải yên tĩnh đọc sách báo, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu.
Tiếng hít thở, tiếng trang sách được lật qua, tiếng gió đêm thỉnh thoảng đảo qua bên ngoài cửa sổ, thả lỏng lại bình thản.
…
Sau khi cùng với Aurora nói lời chúc ngủ ngon, Lumian quay về phòng mình.
Hắn cởi áo khoác, vẫn như trước vắt nó lên trên lưng ghế dựa, không định cầm lá bài quyền trượng lên trên giường.
Làm như vậy là vì sợ Aurora hoài nghi, dù sao chị gái đã nói sẽ chú ý đến hắn mọi lúc.
Lumian đang định cất bước, đi đến giường ngủ, đột nhiên trong lòng vừa động, dừng bước chân.
Hắn đảo tròn mắt, điều chỉnh ghế dựa vẫn luôn để lệch đến đối diện với cửa sổ.
Sau đó hắn lên trên giường, thổi tắt đèn dầu trên ngăn tủ bên cạnh.
Sau khi đi vào giấc ngủ như bình thường, không biết qua bao lâu, Lumian đột nhiên giật nảy mình, khôi phục tỉnh táo.
Hắn lại một lần nữa nhìn thấy phòng ngủ tràn ngập màn sương mù màu xám.
Lumian đã có chuẩn bị tâm lý nên bình tĩnh nhìn quanh một vòng, phát hiện ra một chuyện:
Chiếc ghế dựa trước khi đi ngủ mình đã cố ý đặt ngay ngắn, ở trong giấc mơ nó vẫn được đặt lệch, vẫn duy trì dáng vẻ như trước kia.
Hay nói cách khác, phòng ngủ trong giấc mơ không phải nghiêm túc tương ứng với hiện thực, nó có khả năng vốn đến từ ấn tượng ở chỗ sâu trong tiềm thức… Tuy rằng không rõ ràng như vậy là có ý gì, nhưng Lumian cảm thấy nhất định phải nhớ rõ một điểm này.
Hắn đi đến bên cửa sổ, hai tay chống bàn, nhìn ra bên ngoài.
Ngọn núi được tạo thành từ tảng đá màu nâu đỏ và bùn đất màu nâu đỏ kia cùng với từng vòng công trình đã đổ nát vây quanh nó lại đập vào mi mắt của hắn.
Nơi này yên tĩnh đến giống như chết.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lumian do dự một chút, cuối cùng quyết định hạ quyết tâm:
Bước đầu tiên làm trong đêm nay, thăm dò nhất định!
Cuộc sống lưu lạc trước kia đã khiến cho hắn có mạnh mẽ ngoan cường.
Hắn không lập tức xuống tầng dưới, tiến vào đống đổ nát mà mở ngăn tủ ra, bắt đầu mặc thêm quần áo.
Không phải vì hắn thấy lạnh, mà lấy phương thức như vậy để tăng cao một chút năng lực phòng ngự.
Mặc áo bông, quần bông, khoác áo jacket được làm từ da thuộc loại tốt lên, Lumian hoạt động thân thể, cảm thấy không thể mặc thêm được nữa, mặc thêm nữa sẽ ảnh hưởng đến linh hoạt của bản thân.
Việc này quan trọng hơn.
Thích ứng trong trạng thái trước mặt, một ý niệm đột nhiên lóe lên trong đầu Lumian:
Đây là giấc mơ của ta, ta muốn cái gì có phải sẽ có cái đó không?
Ôm tâm lý thử xem, hắn bắt đầu thấp giọng tự nói:
“Ta muốn một áo giáp ngực, một khẩu súng… Ta muốn một áo giáp ngực, một khẩu súng…”
Căn phòng tràn ngập trong màn sương mù màu xám không hề thay đổi.
Xem ra không được, giấc mơ này quả nhiên đặc thù… Lumian bình phục cảm xúc thật thất vọng, mở cánh cửa phòng ngủ ra, bước chân vào hành lang.
Ở đây không có ngọn đèn, âm u lại tăm tối.
Lumian lần lượt mở cửa phòng ngủ của Aurora và cửa thư phòng ra, bố trí ở bên trong có khác biệt với trong hiện thực, nhưng về cơ bản là thống nhất, khác biệt lớn nhất là hai khung cảnh đó đều không có Aurora, giống như dừng lại trong một mảnh màu xám.
Tầng một cũng như thế.
Lumian bắt đầu tìm kiếm vũ khí phòng thân, lấy quen thuộc của hắn đối với căn nhà, rất nhanh đã có hai sự lựa chọn:
Một là cái xiên dài gần hai mét được tạo ra từ sắt thép, lấy cách nói của Aurora, chỉ cần mục tiêu không có vũ khí tầm xa, thứ này tuyệt đối dùng tốt, hiệu quả tuyệt đối xuất chúng.
Hai là rìu sắt màu đen tương đối sắc bén.
Đáp án của người thành niên là tự nhiên tất cả đều muốn… Không hiểu sao Lumian lại nhớ tới một câu nói Aurora thường xuyên nói, nhưng cuối cùng lại không làm như vậy.
Bởi vì hôm nay hắn làm bước thăm dò đầu tiên, việc cần làm chính là ẩn nấp, cẩn thận, gần như là lẻn đi.
Mang theo một vũ khí dài như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến hành động của hắn, khiến cho hắn rất dễ dàng bị lộ.
Lumian thong thả thở hắt ra, khom người xuống, cầm cây rìu kia lên.
Hắn lập tức đứng thẳng người, từng bước một đi trong màn sương mù màu xám ra đến cửa.
Trong im hơi lặng tiếng, hắn kéo cánh cửa chính ra.