Ngồi trên xe là một người phụ nữ mặc váy màu xanh lá cây tươi mát, đầu đội vòng nguyệt quế bện từ cành hoa, mái tóc dài màu nâu của nàng được vấn lên, con ngươi màu nâu sáng ngời ngậm nước, khí chất uy nghiêm lại cao quý, nghiễm nhiên là phu nhân Puares thành thục rất nhiều.
Nàng tuân thủ hứa hẹn, đến cung cấp một chút giúp đỡ? Đầu tiên Lumian kinh ngạc, theo đó mừng rỡ phát hiện đám người mình không còn nhận lấy công kích đến từ sức mạnh vô hình kia nữa.
Không biết vì sao, từ đầu đến cuối hắn đều không cảm thấy người trước mắt này chính là phu nhân Puares, hay nói cách khác, không hoàn toàn là phu nhân Puares, nàng giống như một sản phẩm mất tự nhiên do phu nhân Puares và ý chí nào đó khâu lại với nhau sinh ra.
Nói một cách tương đối, Lumian càng muốn gọi người này là Dạ phu nhân.
Khác với khi gặp được ở thế giới bên kia, phu nhân Puares cầm một nhánh sồi già trên đầu quấn quanh tầm gửi, một tay bưng một cái chén nhỏ được chế tạo thành từ ngọc bích màu xanh lá.
Bên trong chén nhỏ là chất lỏng lóe lên sóng nước trong veo.
Phu nhân Puares dùng nhánh sồi già kia dính một chút chất lỏng đựng trong chén bằng ngọc bích, vẩy chúng nó lên trên người đám người Lumian.
Nàng vẩy liên tục ba lần, Lumian phát hiện vết thương trước ngực mình bắt đầu cấp tốc khép lại, sưng đỏ trên mặt theo đó nhanh chóng biến mất, bản thân cũng không còn cảm giác bị cố định ở trên tường không thể nhúc nhích nữa.
Leah, Ryan và Valentine cũng nhận được chữa khỏi hoàn chỉnh, không nhận thấy mới vừa rồi đã phải nhận tổn thương quá mức tàn nhẫn.
“Là thứ gì tập kích bọn ta vậy?” Lumian ôm tâm tính hỏi một câu cũng không tổn thất gì mở miệng.
Phu nhân Puares ngồi trên xe ngựa màu đỏ dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống nói:
“Các ngươi lây dính một chút khí tức của kẻ chịu khổ, còn may chỉ có một chút, bằng không các ngươi cần phải cân nhắc đến chuyện khởi động lại tuần hoàn.”
“Khí tức của kẻ chịu khổ, đây là cái gì?” Lumian nhìn đám người Ryan, phát hiện bọn họ cũng tỏ vẻ không hiểu.
Phu nhân Puares nhẹ giọng trả lời: “Ta biết chỉ có vậy thôi.”
“Vậy ngươi có biết phù thủy đã chết và con cú mèo trong ngôi mộ là có chuyện gì không?” Lumian thuận thế hỏi.
Phu nhân Puares liếc nhìn hắn: “Nếu như ta biết rõ, mọi chuyện đã không biến thành như thế này, ta vốn định quản lý nơi đây thành lãnh địa của mình, kết quả hiện giờ không thể không rời đi.”
Quản lý nơi đây thành lãnh địa của ngươi? Lumian kinh hãi trong lòng, nhưng cảm thấy rơi vào trong tuần hoàn giống như hoàn toàn không phải là chuyện xấu:
“Nếu như thật sự để cho phu nhân Puares đạt thành mục đích ban đầu, hiện giờ không biết ta và Aurora đã sinh con lần thứ mấy rồi!”
“So sánh với kết cục này, rơi vào tuần hoàn có thể phá hủy bất cứ lúc nào cũng không phải khó tiếp nhận như vậy.”
“Ít nhất chết được rõ ràng!”
Phu nhân Puares quét nhìn đám người Leah, không nói thêm gì nữa, kêu hai sinh vật tối đen dáng vẻ ma quỷ kia kéo xe ngựa giống như ốc biển đi đến chỗ sâu trong nơi đồng không mông quạnh.
Đợi đến khi bóng dáng của nàng biến mất khỏi trong mắt đám người Lumian, nơi đồng không mông quạnh theo đó không thấy nữa.
Lúc này, bọn họ phát hiện đám người mình vẫn ở trong tầng hầm ngầm, một nửa mắc kẹt trên cầu thang, một nửa tới gần cửa gỗ.
Nếu như không phải trên mặt đất, trên tường còn lưu lại máu và móng tay của bọn họ rơi xuống, bọn họ nhất định sẽ cho rằng mới vừa rồi chính là gặp một phen ảo giác chân thật.
“Rời khỏi đây trước.” Ryan nhanh chóng hoàn hồn, phân phó Valentine một câu: “Xử lý hết tất cả dấu vết chúng ta lưu lại.”
Valentine gật đầu, triệu hồi ra ngọn lửa màu vàng hư ảo, đốt rụi vết máu và móng tay.
Trèo lên quay lại nhà thờ, bốn người không bị tập kích nữa.
Về phần khí tức của kẻ chịu khổ này, không biết đã bị tiêu hao sạch sẽ hay là bị chất lỏng do phu nhân Puares vẩy ra thanh trừ sạch rồi.
Lumian đang định rời khỏi nơi đây theo cửa hông, đột nhiên nhìn thấy phó linh mục giáo xứ Michelle Garrigou đang đứng ở bên ngoài căn phòng để mấy tên tôi tớ mê man, kinh ngạc nhìn vào bên trong.
Thằng cha này đã lấp đầy bụng trở lại? Lumian vừa định lảng tránh đi, Michelle để mái tóc quăn màu nâu, diện mạo thanh tú đột nhiên nghiêng đầu, nhìn thấy bọn họ.
Ryan đang định đi qua đánh ngất xỉu thằng cha này, Michelle Garrigou đã nhiệt tình khác thường cười hỏi: “Các ngươi đến để cầu nguyện sao? Có cần làm xưng tội không?”
Những người khác trong nhà thờ đều gục ở đó, ngươi vẫn còn quan tâm đến có xưng tội hay không? Lumian nhìn Michelle giống như đang nhìn một tên điên.
So với lần trước, không bình thường của thằng cha này rõ ràng biểu hiện ra ngoài!
Leah cũng đã nhận ra không bình thường của Michelle, nghiêng đầu nhìn sang Ryan, dùng ánh mắt ý hỏi có cần trực tiếp đánh ngất xỉu không.