Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 20 - Chương 20 - Máu (2)

Chương 20 - Máu (2)
Chương 20 - Máu (2)

Kẻ đó khom lưng, không mặc quần áo và đeo giày, làn da giống như bị ai cắt, lộ ra cơ bắp màu đỏ rực, mạch máu và da thịt biến vàng, từng giọt chất lỏng sền sệt đang chảy xuôi ở trên đó nhưng không nhỏ xuống đất.

Con quái vật này.

Ánh mắt trắng nhiều lam ít của nó giống như được khảm trên mặt, miệng nhe ra hết cỡ, hàm răng khấp khểnh không đều, nước miếng nhỏ xuống bên ngoài, kéo ra thật dài.

Vài năm qua Lumian đã bịa ra thật nhiều câu chuyện quỷ quái, không ngờ hôm nay lại gặp được một thứ có thể gọi là ác quỷ như vậy.

Vù!

Cơn gió mùi máu tanh đánh về phía hắn, tiếng thở hổn hển truyền vào trong lỗ tai của hắn.

Lumian theo bản năng tránh sang bên cạnh, tránh thoát công kích của con quái vật màu đỏ kia.

Nếu như không phải thường xuyên được nhận chỉ đạo của Aurora, nếu như không có học tập đánh nhau lấy năm làm đơn vị tính và kinh nghiệm đánh nhau trên đường phố, mới vừa rồi khi thể xác và tinh thần của hắn đều nhận lấy rung động thật sự không có khả năng kịp phản ứng lại.

Lấy lại bình tĩnh, Lumian đuổi đánh về phía con quái vật, giơ rìu sắc trong tay lên, hung hăng bổ vào lưng nó.

Phập!

Con quái vật đang định xoay người bị chém ngã xuống đất, dịch mủ và máu loãng bắn tung tóe khắp nơi.

Lumian không do dự, quyết đoán quỳ một gối, lại giơ rìu lên.

Phập! Phập! Phập!

Hắn liên tục bổ rìu, mỗi một rìu đều bổ vào rất sâu trong thịt, tạo ra từng vết nứt vừa sâu lại rộng, biến gáy, cổ và lưng của con quái vật kia thành không còn hình dáng.

Cuối cùng, con quái vật kia ngừng giãy giụa, gục trên đất bất động.

“Phù, phù! Biểu hiện trong thực tế của ngươi không khủng bố giống như ngoại hình…” Lumian nhẹ nhàng thở hắt ra, mang theo cười nhạo nói nhỏ một câu.

Hắn dùng tay trái lau mặt, lau vết máu dính ở trên tay.

“Dịch của con quái vật này có độc không nhỉ? Tạm thời không có đau do bị ăn mòn…” Lumian bắt đầu lo lắng vấn đề khác.

Ngay khi hắn nổi lên dũng khí, chuẩn bị lục soát thân thể quái vật, con quái vật màu đỏ như máu không có làn da kia khẽ chống hai tay, đột nhiên bật lên!

Nó còn chưa chết?

Đã bị bổ thành như thế kia, còn không chết?

Lumian vừa sợ lại kinh hãi.

Không thể không nói, hắn sợ, khiếp đảm.

Nếu như gặp phải là nhân loại bình thường, dã thú và quái vật, cho dù không đánh lại thì hắn cũng sẽ không hề sợ hãi đến như thế, nhưng tên trước mắt này giống như cho dù làm như thế nào thì nó đều không chết, tất cả mình đã làm đều chỉ uổng công!

Thừa dịp con quái vật kia giống như đầu óc choáng váng, không tìm thấy kẻ địch ở đâu, Lumian quyết định thật nhanh, hai chân khẽ căng, đầu gối dùng sức, chạy như điên.

Bịch! Bịch! Bịch!

Hắn chạy ra trình độ tốt nhất của mình, nhưng ở cổ giống như có từng luồng khí tức mơ hồ phun đến, trong lỗ tai quanh quẩn tiếng thở ồ ồ kia.

Con quái vật kia đuổi sát ở sau lưng hắn.

Lumian cắn chặt răng, chỉ cảm thấy sợ hãi khiến trong thân thể tự dưng có nhiều thêm không ít lực lượng.

Hắn chạy càng nhanh hơn, vượt qua tiêu chuẩn trước kia.

Hắn vui sướng phát hiện, khoảng cách giữa con quái vật kia và mình không bị kéo gần hơn nữa.

Bịch! Bịch! Bịch!

Lumian cuối cùng đã chạy trở về trước nhà mình, tòa nhà hai tầng có một tầng hầm kia.

Hắn kéo cánh cửa chưa khóa lại ra, nhanh chóng nhảy vào bên trong.

Cạch!

Hắn trở tay đóng cửa lại.

Không thèm nghỉ ngơi, Lumian xông thẳng đến chỗ bếp lò, cầm xiên thép đang đặt dựa vào bên tường kia.

Sau đó hắn tập trung nhìn ra cửa.

Tiếng chạy vội của quái vật biến mất ở gần đó, nhưng mười mấy giây sau, nó lại không thử xô cửa.

“Nó biết ta đang mai phục ở bên trong sao?” Lumian không thể tin nổi chỉ số thông minh của quái vật còn khá cao.

Hắn dịch chuyển dần dần sang bên cửa sổ gần cửa chính, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

Trên mặt kính đột nhiên nhiều thêm một gương mặt!

Khuôn mặt không có làn da, máu thịt be bét, hàm răng khấp khểnh!

Trái tim của Lumian suýt chút nữa ngừng đập, toàn bộ thân thể lập tức hơi cứng đờ.

Nhưng quái vật lại không nhân cơ hội đập vỡ cửa kính, phát động công kích, chỉ bốn mắt nhìn nhau với Lumian.

Lumian phục hồi tinh thần lại, cấp tốc lùi ra sau, hai tay giơ cái xiên dài kia lên.

Quái vật lập tức rời khỏi khu vực cửa sổ.

Lumian đề phòng cẩn thận lạ thường, quan sát nó.

Hắn thấy trong màn sương mù màu xám kia, con quái vật quanh quẩn hồi lau, sau đó rời khỏi tòa nhà của mình, chậm rãi quay trở về đống đổ nát.

“…” Lumian rất mờ mịt.

Hắn đã nghĩ ra cách vây khốn con quái vật, bản thân chuẩn bị nhanh chóng thoát khỏi cảnh trong mơ, kết quả đối phương lại rời đi như vậy…

Ngẫm nghĩ một lúc, hắn nghĩ đến một khả năng:

“Con quái vật kia không dám tiến vào trong nhà ta?”

“Đúng, trong nhà hoàn toàn không có dấu hiệu bị phá hư…”

“Ở trong giấc mơ, nơi đây là một nơi an toàn tuyệt đối?”

Lumian có suy đoán lập tức thả lỏng không ít.

Một giây sau, hắn cảm thấy mệt mỏi mãnh liệt.

Chạy trốn trong thời gian ngắn như vậy còn mệt hơn cả đánh nhau kịch liệt luyện một buổi trưa.

Mang theo xiên dài và rìu, Lumian đi lên tầng hai, tiến vào trong phòng ngủ của mình, thử đi vào trong giấc ngủ.

Trong mờ mờ ảo ảo, Lumian mở mắt ra.

Bên ngoài rèm cửa sổ vẫn thật tối, trong phòng hoàn toàn mờ mịt.

Nếu như không phải không có màn sương mù xám nhàn nhạt, nếu như không phải mình đã thay đồ ngủ, Lumian đều không thể phân biệt rõ được đây là hiện thực hay cảnh trong mơ.

“Bị kinh hãi nên tỉnh trước?” Hắn theo bản năng sờ vào túi áo ngủ, không chạm vào đồng Louis vàng kia.

Điều này khiến cho hắn hơi thất vọng, lại xác nhận được một sự thật:

Tiền tài thật sự không thể mang ra khỏi cảnh trong mơ!

Thu liễm tâm thần, Lumian bắt đầu suy xét đến một vấn đề nghiêm túc:

Con quái vật bất tử kia nên đối phó như thế nào?

Mặc dù mình có thể vượt qua khu vực kia, bí mật xâm nhập, nhưng vẫn phải lo nghĩ đến về sau có khả năng gặp phải quái vật cùng loại, phải chuẩn bị cho phù hợp trước, không thể lấy sinh mệnh ra để đùa được.

Bình Luận (0)
Comment