Lumian nhảy điệu múa thu hút sinh vật quái dị ở trong phòng ngủ, trong tư thế và tiết tấu điên cuồng, vặn vẹo khiến linh tính tràn ra ngoài, kết hợp với sức mạnh tự nhiên bị khơi lên, làm truyền phát về phương hướng không cụ thể.
Không bao lâu, hắn cảm ứng được thứ gì đó đến gần, thấy bóng dáng trong suốt lại mơ hồ của quái vật có miệng hình dáng lốc xoáy, quái vật có súng săn, quái vật không da chiếu lên trên cửa sổ kính.
Lumian không vội vàng, theo động tác múa, rút dao găm bạc nghi thức ra, đâm vào mu bàn tay trái.
Một giọt máu đỏ tươi nhanh chóng tràn ra, bị linh tính và sức mạnh tự nhiên dẫn dắt ngưng tụ thành hạt châu, khảm bên ngoài làn da.
Ba bóng dáng kia đều kích động, nhưng không có một con nào có lá gan tiến vào nhà Lumian, nhập vào trên người hắn.
Lumian xoay nửa vòng, nâng tay trái lên, dậm chân hô: “Ta!”
Hắn sử dụng ngôn ngữ Hermès cổ, cả căn phòng đều giống như có lay động nhẹ nhàng, khiến sương mù màu xám nhàn nhạt bao phủ khắp nơi này sinh ra một chút gợn sóng.
Lumian dùng dao găm bạc nghi thức, nâng giọt máu kia lên, chỉ vào quái vật có miệng hình dáng lốc xoáy:
“Mệnh lệnh cho ngươi!”
“Đến trên người của ta!”
Vẫn sử dụng ngôn ngữ Hermès cổ, cơn gió vô hình mơ hồ thổi lên.
Bóng dáng trong suốt mơ hồ của quái vật có miệng hình dáng lốc xoáy theo đó xuất hiện run rẩy rõ ràng, giống như bị người vô hình nhấc lên, dùng sức đu đưa.
Ngay khi Lumian nhảy ra một động tác cuối cùng, cho rằng không có hiệu quả gì, quái vật có miệng hình dáng lốc xoáy bay thẳng vào trong phòng, rơi lên trên dao găm bạc nghi thức kia, nuốt chửng giọt máu màu đỏ tươi.
Sau đó nó run rẩy dữ dội thuận theo dao găm bằng bạc chui vào trong cơ thể Lumian.
Lumian không tự chủ mở miệng ra, quanh quẩn trong đầu toàn là các ý niệm thật đói, thật đói, ta thật đói.
Hắn vội vàng nghiêng người qua, soi trước tấm gương toàn thân trên tủ treo quần áo, chỉ thấy khuôn mặt mình tái nhợt, nhuộm màu xanh, miệng há to giống như xác chết còn hơn người sống.
Thành công… ngoài vui sướng, Lumian nhìn bản thân ở trong gương giống như đang nhìn một người không quen biết.
Thật sự hơi xa lạ.
Hắn nhịn cảm giác đói khát mãnh liệt, thử cảm ứng quái vật có miệng hình dáng lốc xoáy đang nhập vào người mình.
Giống như hắn nhiều thêm một cái đầu, phần lớn khu vực tràn ngập các ý niệm đói khát, khát máu, điên cuồng vân vân, phần nhỏ lại có một chút sử dụng bản năng phẩm chất riêng của bản thân còn sót lại.
Lumian có thể dựa vào ý chí và linh tính phóng đại một loại bản năng trong đó, vậy chẳng khác nào sử dụng phẩm chất riêng nào đó hoặc một năng lực nào đó của quái vật có miệng hình dáng lốc xoáy.
Không do dự, Lumian lựa chọn ẩn thân.
Một giây sau, hắn thấy bản thân trong tấm gương toàn thân biến mất.
Từ thân thể đến quần áo đến con dao găm bạc nghi thức kia, toàn bộ không thấy nữa.
Lumian đi qua đi lại vài bước, không phát hiện ra một chút dấu vết nào ở trên tấm gương và trên thủy tinh.
Đương nhiên, dấu chân của hắn, mùi của hắn cũng chưa biến mất.
Lumian nhét kỹ dao găm làm bằng bạc do Aurora đưa, nâng hai tay lên, đánh tới trước vài quyền.
Trong tiếng bịch bịch, tấm gương toàn thân vẫn không chiếu ra bóng dáng của hắn, cho đến khi Lumian dứt khoát vung một đấm thẳng về tấm gương này.
Khi nắm tay nhắm vào tấm gương, bóng dáng của hắn lập tức được vẽ ra, khuôn mặt trong trắng mang xanh, ánh mắt hơi hung ác.
“Thần kỳ… cho dù ta giày vò như thế nào, hiệu quả ẩn thân vẫn còn đó, chính là không thể tắt tiếng, nhưng chỉ cần phát động công kích trong gương, ẩn thân không thể duy trì được… Trước đó ta còn tưởng rằng là ẩn thân quang học như Aurora nói, hiện giờ xem ra, có lẽ có nhân tố thần bí học ở bên trong… công kích sự vật nào đó có ý nghĩa rằng thành lập một mối liên hệ nào đó với nó, không thể ẩn thân ở trong mắt của nó nữa?” Lumian để nắm đấm tay phải vung ra dừng lại ở ngoài mặt gương.
Xác nhận xong hiệu quả và hạn chế của ẩn thân, cuối cùng hắn không vượt qua nổi đói khát mãnh liệt này, bịch bịch đi xuống tầng dưới, vào trong hầm lục ra hai miếng bít tết.
Nếu như không phải lý trí của hắn còn đó, khi nhìn thấy máu thịt tái đi, chắc chắn đã trực tiếp gặm lấy.
Nghĩ đến còn chưa nhóm lửa, còn phải rán bít tết đến ít nhất ba phần chín, Lumian bỏ qua nguyên liệu này, ngược lại lựa chọn phô mai tích trữ trong nhà.
Hắn không hề để ý đến có sạch sẽ hay không, có ăn được hay không, giống như quỷ bị đói khát mà chết, không ngừng nhét đồ ăn vào trong miệng.
Sau khi ăn liên tiếp mấy miếng phô mai đã được cắt ra, cuối cùng Lumian đã áp chế được cảm giác đói khát mãnh liệt kia xuống một ít.
“Xem ra đây chính là ảnh hưởng tiêu cực do con quái vật có miệng hình dáng lốc xoáy kia mang đến…”