Lumian cách rất xa vừa nghe thấy tiếng nổ mạnh này, lập tức thoát khỏi tòa kiến trúc đang tựa lưng kia, ở trong bãi đất trống không tính là rộng mở kia nhảy lên điệu múa khi thì điên cuồng khi lại vặn vẹo.
Tiếng nổ mạnh mới vừa rồi chính là một đạn tín hiệu cho hắn, nhắc nhở hắn nhanh chóng chuẩn bị mở ra đạn tín hiệu của cạm bẫy thứ hai!
Kêu chính con mồi phát tín hiệu là phương án Lumian đã vất vả suy nghĩ ra sau khi tham khảo với Aurora.
Trong điệu múa thần bí cảm giác tiết tấu rất mạnh, Lumian cảm ứng được bóng dáng trong suốt mơ hồ của quái vật có miệng hình dáng lốc xoáy, quái vật súng săn và quái vật không da.
Mà vào lúc này, con quái vật hỏa diễm đã chạy vội đến bên cạnh vách tường vừa bị nổ sập, tìm kiếm tung tích kẻ địch.
Lumian nhảy mười mấy hai mươi giây, khi điệu múa càng trở nên kịch liệt, hắn dùng tay phải rút dao găm bạc nghi thức ra, đâm một lỗ rất nhỏ ở trên cổ tay trái.
Một giọt máu tươi theo đó rớm ra, ngưng tụ thành một quả cầu bỏ túi.
Lumian đặt chân, xoay người, gẩy giọt máu này lên, nhắm ngay vào con quái vật có miệng hình dáng lốc xoáy.
“Ta!”
Hắn hạ thấp giọng, dùng ngôn ngữ Hermès cổ nói ra.
Lúc này, quái vật hỏa diễm đã sớm phát hiện ra dấu chân rất nhỏ do hắn lưu lại, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt kia, bắt đầu lần theo dấu vết.
Sau khi nhanh chóng kêu lên mệnh lệnh, Lumian nhìn con quái vật có miệng hình dáng lốc xoáy nuốt trọn giọt máu ở trên mũi nhọn dao găm bạc nghi thức, tiến vào trong thân thể của mình.
Ý chí điên cuồng, tàn nhẫn và cảm giác đói khát mãnh liệt lập tức cuốn tới.
Lumian cố tình ngăn chặn cảm giác khó chịu, dùng băng vải màu trắng mang đến nhanh chóng cột vết thương nhỏ đến không đáng kể kia.
Ngay sau đó, hắn nhét vào miệng miếng phô mai, chậm rãi nhai nuốt vào, cũng xác nhận nước hoa hổ phách xám ở trên người có thể che đậy mùi vị lộn xộn còn sót lại.
Trong quá trình này, Lumian chạy như điên đến bên cạnh con đường, dừng lại ở nơi đối phương không nhìn thấy.
Sau đó, hắn ngậm chặt miệng lại, xoay người, dẫm lên dấu chân của chính mình, từng bước một lùi lại đằng sau theo con đường trước đó mình đi tới.
Dựa vào năng lực quan sát của thợ săn và tính dẻo dai đến khoa trương của diễn viên múa, mỗi một bước đi Lumian đều dẫm chính xác lên dấu chân rất nhỏ do mình lưu lại, không để lại dấu vết dư thừa.
Không bao lâu, hắn lùi lại đến giữa đường, dừng ở đó.
Hắn cứ quang minh chính đại dừng ở trên đường, nhưng mà vẫn duy trì trạng thái ẩn thân.
Lumian lại một lần nữa chờ đợi, thông qua phương thức không ngừng minh tưởng đơn giản lại không ngừng tạm dừng để kiềm chế đủ loại ý niệm lóe lên trong đầu, không để cho suy nghĩ tiếp theo của mình là định đánh úp con quái vật hỏa diễm kia.
Đây là lấy phương thức vô cùng thô thiển để quấy nhiễu dự cảm nguy hiểm của đối phương.
Linh cảm bắt nguồn từ nhận thức rõ ràng đối với bản thân của thợ săn.
Phương pháp dẫm xuống dấu chân của chính mình, lùi về sau quay trở lại giữa đường mai phục là Aurora đã từng viết ở trong một quyển tiểu thuyết nào đó.
Qua chừng bảy tám giây, dáng vẻ toàn thân tối đen của quái vật hỏa diễm xuất hiện ở trong tầm mắt của Lumian, hắn dựa vào tính dẻo dai khủng bố, vẫn luôn xoay nửa người lại, quan sát khu vực mục tiêu sắp sửa đuổi theo đến đó.
Quái vật hỏa diễm men theo dấu chân rất nhỏ do kẻ địch lưu lại và mùi hương nhàn nhạt đuổi theo suốt cả chặng đường, bởi vì nơi này không hề rời khỏi lãnh địa của nó, cho nên nó không dừng lại giữa đường giống như trước kia.
Sau khi trở lại con đường chính, nó ngửi thử không khí, không có gì bất ngờ xảy ra ngửi được mùi hương nhàn nhạt.
Nó theo bản năng cúi đầu xuống, thuận lợi tìm được những dấu chân không dễ thấy.
Đồng thời nó không phát hiện ra dấu vết liên quan đến cạm bẫy ở khu vực này.
Không do dự nữa, quái vật hỏa diễm men theo dấu chân, chạy sang một con đường khác.
Gương mặt thiêu cháy, con mắt sắp thoát khỏi hốc mắt của nó càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng trong tầm mắt của Lumian.
Lumian nín thở, không lặp lại hành vi minh tưởng lại gián đoạn nữa, chỉ nỗ lực để suy nghĩ trống không.
Năm mét, ba mét, một mét… hắn đột nhiên bổ nhào về phía mục tiêu, cũng nâng thủy ngân sa đọa đang nắm bên tay trái lên, rạch tới trước!
Hắn không tiếp tục chờ đợi khoảng cách của đôi bên kéo gần hơn, lo lắng như vậy sẽ kích động đến dự cảm nguy hiểm của con mồi, khiến cho nó làm ra động tác né tránh trước.
Con quái vật hỏa diễm lập tức có cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Nó không hề suy nghĩ gì, nhào ra bên cạnh.
Cùng lúc đó, bên trong tầm mắt của nó phác họa ra bóng dáng của Lumian, thấy bên tay trái quấn băng vải màu trắng của hắn cầm một thanh đoản đao màu đen bạc đang đâm về phía mình.