Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 236 - Chương 236 - Dời Đi (2)

Chương 236 - Dời đi (2)
Chương 236 - Dời đi (2)

Chiếc áo dài sẫm màu của hắn đã rách tung tóe, mũ trùm đầu kèm theo sau lưng không biết đã đi đâu mất, trên mặt, ngực, hai chân đều là vết kiếm chi chít dày đặc, không ngừng có máu tươi chảy ra, cực kỳ khiến cho người ta sợ hãi.

Nếu như không phải vào thời khắc mấu chốt hắn hoán đổi bóng dáng của bản thân và bóng dáng của một thôn dân ở bên ngoài, mới vừa rồi hắn đã chết không toàn thây!

Mà thôn dân đảm nhiệm làm tay chân của hắn không hề nghi ngờ gì đã biến thành một đống máu thịt nát vụn.

Bởi vì ma hoa vực sâu rất nhanh bị cơn bão ánh sáng của Ryan phá hủy, mức độ tê liệt Valentine nhận lấy không hề sâu, do đó, còn chưa thoát khỏi thôn Cordu, hắn đã tỉnh lại.

“Tình huống, như thế nào?”

Hắn vừa hỏi đã bị gió thổi đầy vào trong miệng.

Ryan đang chạy như điên không thể giảng giải kỹ càng, chỉ có thể đáp lại đơn giản:

“Giúp Leah trước đã!”

Lúc này Valentine nhìn sang cánh tay bên kia của Ryan đang mang theo Leah, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt mang xanh, vẻ mặt tương đối không đúng.

Không do dự, Valentine khó nhọc chìa một bàn tay, ấn lên trên bả vai Leah.

“Vầng mặt trời!”

Hắn dùng ngôn ngữ Hermès cổ kêu lên.

Từng giọt chất lỏng màu vàng hơi mờ tự dưng sinh ra, rơi lên trên người Leah.

Vẻ mặt của Leah lập tức trở nên vặn vẹo, bên ngoài thân bốc lên từng trận khói nhẹ.

Cũng chỉ trong thời gian một hai giây, bóng dáng trong suốt của Sybille đã bị tách ra, trên mặt nàng là kinh ngạc và sợ hãi không hề che giấu.

Nàng không thể tin nổi bản thân bị loại trừ ra khỏi thân thể của Leah.

Ngay sau đó, từng ngọn lửa màu vàng hư ảo nhảy ra ngoài từ trong hư không, đốt linh hồn quái dị giống như ngọn nến này thành từng giọt chất lỏng.

Sybille kêu thảm, nguyền rủa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị tinh lọc.

Một lần này, nàng không thể sống lại ở trong cơ thể của Valentine.

“Tà vật!” Valentine thấp giọng mắng một câu.

“Cần đuổi theo không?” Người chăn cừu Pierre Berry ngẩng đầu hỏi linh mục giáo xứ Guillaume Bene đang lơ lửng ở giữa không trung.

Tuy rằng trạng thái của hắn tương đối kém, nhưng vẫn không chịu từ bỏ.

Guillaume Bene trầm tư vài giây nói:

“Không cần, chuyện bên này quan trọng hơn.”

“Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không có khả năng làm ra hành động gì cả, sẽ chỉ quan sát xác nhận tình huống, đối với chúng ta, như vậy đã đủ.”

Hắn vừa dứt lời, chân mày đột nhiên nhíu lại, sau đó thấp giọng nói ra:

“Sybille đã chết.”

“Không phải nàng có thể sống lại sao?” Pierre Berry rất kinh ngạc.

Hắn không hề đau lòng gì với cái chết của người chị em của mình.

Guillaume Bene không nhịn được mắng:

“Ta một mực kêu nàng đừng chơi trò sống lại gì ở trước mặt ba người phi phàm chính phủ kia, sống lại ở cấp bậc này bị sức mạnh của con đường Thái Dương khắc chế tự nhiên, kết quả, nàng căn bản không nghe.”

“Đồ ăn hại! Lãng phí ban ơn của chủ nhân!”

Lumian đột nhiên mở mắt, hắn nhìn thấy màn sương mù màu xám nhạt và trần nhà quen thuộc.

Sau khi hắn hôn mê đã tỉnh lại ở trong đống đổ nát cảnh trong mơ.

Mò mẫm ngồi dậy, Lumian bắt đầu thở hồng hộc.

Khoảnh khắc bị Aurora đánh lén, hắn thật sự nản lòng thoái chí, sinh ra ý niệm không bằng bỏ qua.

Nàng cho hắn đoạn cuộc sống tốt đẹp này, nàng cho hắn sinh mệnh năm năm này, nàng muốn cầm lại cứ việc cầm.

Phù… Lumian thở hắt ra, trong đầu lóe lên hai ý niệm rõ ràng:

“Người mới vừa rồi kia không phải là Aurora, là nàng bị quái vật khống chế!”

“Bây giờ ta buông tha chẳng khác nào đưa nàng cho quái vật, dụi tắt hy vọng cuối cùng của nàng!”

Lumian đứng lên, ý chí một lần nữa trở nên kiên định.

Hắn đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, nhìn một chai rượu mạnh, một đóa hoa kim ngân, một chút dây nho và bột phấn cỏ dương xỉ nước đang được để ở đó.

Cô gái kia đưa tài liệu vào được? Mới vừa rồi nàng có nhìn thấy chúng ta bị đánh úp không? Vì sao nàng lại không…

Lumian lắc đầu, ném ý niệm sau đó ra ngoài.

Hiện giờ tình huống như vậy, chỉ có thể dựa vào bản thân và đồng bạn, người khác lại mạnh mẽ nữa cũng không phát huy ra tác dụng gì cả!

Lumian không lãng phí thời gian nữa, lấy công cụ lúc trước đã điều chế ma dược thợ săn, đổ 50 ml rượu mạnh vào trong cốc bia.

Hoa kim ngân, bột phấn dây nho, bột phấn cỏ dương xỉ nước lần lượt vào trong rượu, cuối cùng là tảng đá tản mát ra tanh tưởi, ngoài mặt giống như có chất lỏng thâm đen đang chảy kia.

Trong tiếng xèo, đặc tính phi phàm của kẻ khiêu khích đã hòa tan, hoa kim ngân cũng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Rượu mạnh ở trong cốc bia vốn không có màu đã nhiễm lên màu sắc tối đen, trở nên tương đối sền sệt, Lumian chỉ nhìn ma dược này thôi đã có kích động muốn ném nó xuống đạp nát.

Hắn lấy lại bình tĩnh, dùng phương thức minh tưởng cỡ nhẹ lại nhanh chóng bỏ dở để bình ổn lại tâm tình, điều tiết trạng thái.

Bình Luận (0)
Comment