Mấy ngày trước, dưới ngọn núi màu đỏ như máu, bên cạnh tường thành vặn vẹo.
Lumian quỳ gối ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn cô gái thần bí kia càng lúc càng gần.
Lời nói của đối phương rõ ràng rơi vào trong tai hắn, nhưng dần dần mơ hồ.
Hai tay Lumian chống trên mặt đất không tự chủ siết chặt, giống như muốn bóp bùn đất trong lòng bàn tay thành chất lỏng.
Đợi đến khi cô gái thần bí kia đứng ở khoảng cách một mét, hắn mới giãy giụa đứng lên, gấp giọng hỏi:
“Không phải ngươi nói còn có thể cứu sao?”
“Không phải ngươi nói dựa vào bản thân hủy bỏ tuần hoàn là có thể cứu đám người Aurora về sao?”
Lumian càng nói càng khàn giọng.
Cô gái thần bí kia chưa hề đáp lại, chỉ lặng yên nhìn hắn, thương hại trong mắt không hề giảm bớt chút nào.
Lumian khựng lại một chút, tràn đầy chờ mong hỏi:
“Thật sự còn có thể cứu đúng không?”
“Đó tuyệt đối không phải cảnh trong mơ thuần túy, khi ta và Aurora thảo luận, nàng đều có thể nói ra những tri thức ta vốn không hiểu không hề nắm giữ, giống như đoạn miêu tả tôn danh kia có khả năng mơ hồ chỉ về phía hai tồn tại vậy!”
Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái kia, quan sát mỗi một cử động của nàng, vừa sợ hãi lại chờ mong.
Cuối cùng, cô gái thần bí kia gật đầu:
“Thật sự còn có thể cứu.”
Ánh mắt Lumian lập tức sáng lên, chờ đối phương nói ra lời tiếp sau.
Cô gái thần bí kia hiền hòa nói ra:
“Từ ý nghĩa hiện thực, Aurora đã mất đi, nhưng ở trên thần bí học, nàng còn chưa hoàn toàn bỏ mạng.”
“Ngươi có còn nhớ rõ mỗi lần ngươi nhảy điệu múa triệu hồi, đến cuối cùng đều sẽ nghe thấy từng âm thanh thật nhỏ lại mỏng manh, giống như âm thanh đến từ chính trong cơ thể của ngươi không? Ngươi có còn nhớ rõ đến cuối cùng của nghi thức đêm thứ mười hai, có một vài mảnh nhỏ tia sáng ở trên thân đám người Aurora bay vào ngực ngươi không?”
“Đó là linh thể của bọn họ, âm thanh của bọn họ?” Lumian cắt ngang lời cô gái thần bí này, vội vàng hỏi ngược lại.
Cô gái kia bình thản thương hại đáp lại:
“Chỉ có thể coi là mảnh vỡ linh hồn.”
“Vào đêm thứ mười hai cuối cùng, ngươi trở thành vật chứa của sức mạnh khủng bố do tồn tại bí ẩn kia đánh xuống, tín đồ xung quanh bao gồm mảnh vỡ linh hồn của tế phẩm tự nhiên cũng bị ngươi hấp thu, chỉ có Guillaume Bene chủ trì nghi thức là ngoại lệ.”
“Sau đó, những mảnh vỡ linh hồn này mang theo sức mạnh mang tính ô nhiễm mãnh liệt đều bị chủ nhân ta phong ấn ở bên ngực trái của ngươi.”
“Do đó, theo ngươi càng ngày càng tỉnh táo ở trong giấc mơ, có thể cảm nhận rõ ràng về thời gian và tuần hoàn, Aurora và các thôn dân khác càng lúc càng giống người thật, thậm chí có thể biểu hiện ra ý thức của bản thân và năng lực suy xét nhất định.”
“Vì thế, muốn chân chính tỉnh lại từ trong giấc mơ, nếu như muốn thu lại sức mạnh tuần hoàn trải rộng khắp đống đổ nát này, chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi suy nghĩ cẩn thận suy nghĩ rõ ràng, tìm được dũng khí để đối mặt với đau khổ, đối mặt với tất cả mọi chuyện, tìm kiếm hy vọng xa vời.”
“Nếu như để cho ta giải quyết, chỉ có một con đường, đó là phá hủy triệt để cả ngươi lẫn đống đổ nát thôn Cordu, bằng không ô nhiễm trong cơ thể ngươi sẽ không thể ngăn cản bị tiết lộ ra ngoài, nói như vậy, ở trên thần bí học đám người Aurora cũng chân chính chết đi.”
Nghe thấy cô gái thần bí đề cập đến nghi thức đêm thứ mười hai kia, Lumian không nhịn được hồi tưởng lại.
Đầu hắn lập tức đau đớn một trận, chỉ hiện lên mấy hình ảnh vụn vặt:
Aurora với ánh mắt trống rỗng đẩy hắn rời khỏi tế đàn;
Từng mảng lốc xoáy tia sáng bay ra từ trên người Aurora và các thôn dân, rơi vào ngực hắn;
Linh mục giáo xứ Guillaume Bene lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, xoay người thoát khỏi tế đàn.
Trừ đó ra, Lumian không nghĩ ra được cái gì cả, chỉ có thể nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mơ, giống như có sức mạnh nào đó đang ngăn cản hắn nhớ lại.
Hắn tỏ vẻ nhăn nhó, thân thể khẽ run nói nhỏ:
“Ta, ta có rất nhiều chuyện đều không nhớ ra được…”
Cô gái kia khẽ gật đầu:
“Chuyện này thật bình thường, một đây là bảo vệ bản thân của tiềm thức, miễn cho quá nhiều ký ức đau thương, hình ảnh quá có lực đánh vào khiến cho ngươi sụp đổ tại chỗ, mất khống chế biến thành quái vật, hai là, có chuyện ngươi chưa từng thấy, không hề biết rõ chân tướng, đương nhiên, ta cũng không biết.”
“Ừm, về sau ta sẽ kêu ngươi đi Trier làm một chuyện, một người, không, là hai người ta quen biết, nhà tâm lý học vô cùng lợi hại đang ở Trier, ta có thể giúp ngươi hẹn gặp các nàng, nhìn xem ai rảnh rỗi làm chút điều trị cho ngươi, hỗ trợ ngươi nhớ lại càng nhiều chuyện, dốc hết khả năng khôi phục chuyện đã xảy ra ở thôn Cordu.”
Lumian nghe mà vô số cảm xúc quay cuồng, vọt lên trong lòng, ngàn câu vạn chữ vọt tới bên miệng, nhưng lại chỉ biến thành một từ: