“Không thể.”
Lumian lập tức cười nhạo một tiếng, cúi đầu nhắm chặt mắt lại.
Rất nhanh, hắn ngước đầu lên, mở miệng hỏi:
“Tổ chức ta cần gia nhập tên là gì? Ta đến Trier liên hệ với ngươi như thế nào?”
Cô gái kia thoáng thở dài:
“Đến lúc đó sẽ nói cho ngươi biết.”
“Lát nữa ta sẽ cho ngươi phương thức triệu hồi người đưa tin của ta và môi giới tương ứng, ngươi thông qua nó đến liên hệ với ta.”
Lumian trầm mặc một chút, đưa ra một vấn đề khác:
“Ta có sức mạnh khiến cho thôn Cordu rơi vào tuần hoàn sao?”
“Nghiêm túc mà nói, ngươi không có, ít nhất trước khi ngươi nhận được ban ơn người trong vòng là không có.” Cô gái kia thuận miệng giải thích lý do: “Nơi đây là bởi vì khắp nơi đều có ô nhiễm đến từ tồn tại bí ẩn kia, cấp bậc của sức mạnh phong ấn ở bên trái ngực ngươi lại tương đối cao, do đó, khi cảm xúc của ngươi dao động lớn lao lại bị rơi vào trạng thái tiềm thức, có thể điều động đặc thù tương ứng, khiến cho nơi này khởi động lại.”
Nàng dừng lại một chút nói:
“Nhưng mà, bản thân ngươi vẫn luôn ở trong tuần hoàn.”
“Ô nhiễm được phong ấn ở trong cơ thể ngươi sẽ khiến cho ngươi thiết lập lại trạng thái thân thể vào sáu giờ sáng mỗi ngày, trở về sáu giờ sáng khi đêm thứ mười hai kết thúc, chỉ có thay đổi của đặc tính phi phàm và ban ơn mang đến có thể giữ lại.”
Đây chính là nguyên nhân thật sự của việc mỗi lần ta bị thương trong đống đổ nát, nhưng khi tỉnh lại thì khôi phục? Khó trách ta không bị thức tỉnh bởi cảm giác đói khát… Lumian thoáng cái đã hiểu rõ.
Hắn cúi xuống liếc nhìn thân thể của mình, giống như tự giễu cười nói:
“Vĩnh viễn đều ở một ngày kia…”
Một ngày giống như ác mộng.
Không đợi cô gái kia đáp lại, hắn đã ngước đầu lên, nhìn nàng nói:
“Ta nên gọi ngài như thế nào?”
Cô gái kia khẽ cười:
“Ngươi có thể gọi ta là…”
Nàng còn chưa dứt lời, giữa không trung đột nhiên bay múa lên từng lá bài.
Trên mỗi một lá bài đều có hình vẽ khác nhau, ào ào ào rơi về phía Lumian.
Lumian theo bản năng chìa tay phải ra, định đón lấy một phần lá bài.
Đúng lúc này, phần lớn lá bài quỷ dị biến mất, chỉ còn lại một lá.
Lá bài kia nhẹ nhàng rơi vào trong lòng bàn tay Lumian, mặt chính hướng lên trên, vẽ một người duỗi quyền trượng lên trên bầu trời, dùng tay trái chỉ xuống mặt đất.
Lá bài tarot, The Magician (pháp sư hay nhà ảo thuật)!
Lumian ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại phát hiện cô gái thần bí kia đã không thấy bóng dáng.
Ta nên gọi nàng là quý cô pháp sư?
Lumian theo bản năng lật mặt trái của lá bài tarot đang cầm trong tay, nhìn xem hàng loạt chữ Intis thật nhỏ được viết trong đó:
“Linh hồn lang thang trong hư ảo, sinh vật thượng giới thân thiện với nhân loại, người đưa tin chỉ thuộc về pháp sư.”
Lumian nhìn một lúc, thu hồi lá bài tarot này.
Hắn liếc nhìn đám người Ryan, xoay người lại, bước chân hơi tập tễnh rời khỏi khu vực này.
Cứ đi, Lumian không nhịn được quay đầu, một lần nữa nhìn về phía ngọn núi màu đỏ như máu và tường thành bụi gai vặn vẹo kia.
Thôn Cordu ở trong trí nhớ của hắn đã biến thành dáng vẻ này, không tìm ra một chút dấu vết ban đầu nào, nhưng Lumian vẫn nỗ lực quan sát, tìm kiếm, muốn để cho hình ảnh trong đầu và hiện thực trùng lặp lên nhau.
Hắn còn muốn liếc nhìn người khổng lồ ở trên đỉnh ngọn núi, nhưng lại biết rõ như vậy sẽ mang đến tổn thương nghiêm trọng cho mình.
Trong bất tri bất giác, Lumian thong thả lượn quanh ngọn núi màu đỏ như máu và tường thành bụi gai, ánh mắt không ngừng di chuyển trên những sự vật vặn vẹo hỗn loạn kia.
Hắn biết mình đang tìm cái gì, hắn cũng biết mình vĩnh viễn đều không tìm được.
Cứ như vậy, Lumian đi đến trước nơi bị bức tường gỗ ngăn cách.
Nơi đây đã bị sụp đổ hơn phân nửa, khiến cho người ta có thể trực tiếp nhìn thấy vườn hoa đằng sau.
Trong vườn hoa cỏ cây xanh tươi, muôn hồng nghìn tía, hình thành đối lập rõ ràng với ngọn núi màu đỏ như máu, tường thành vặn vẹo, đống đổ nát ở một bên khác.
Ở vị trí bên cạnh trung tâm đặt một cái nôi em bé được làm từ khúc gỗ màu nâu, rất giống với cái Lumian đã nhìn thấy ở trong pháo đài của phu nhân Puares.
Hắn theo bản năng đến gần, phát hiện trong cái nôi em bé đang đung đưa theo gió, trên tã lót được làm từ vải bông màu trắng hơi cũ kỹ lưu lại vết lõm hình người không lớn lắm, giống như đã từng có đứa bé nằm ở trong này, hiện giờ không biết đi về đâu.
Điều này đại biểu cho cái gì? Lumian vừa lóe lên một ý niệm như vậy, đã cảm thấy ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống sáng ngời hơn rất nhiều.
Hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn lên trên cao, nhìn thấy từng ngọn lửa màu vàng hoàn toàn che khuất đỉnh ngọn núi.
Người khổng lồ ba đầu sáu tay kia như ẩn như hiện ở trong vùng biển lửa, giống như đang hòa tan.