Lumian nghênh đón, dang hai tay ra, tươi cười xán lạn bắt đầu chào hỏi:
“Buổi sáng tốt lành, các cải bắp của ta.”
Hắn thấy trên vẻ mặt lạnh lùng của Valentine cơ bắp hơi co rúm lại, Ryan và Leah thì một hơi xấu hổ, một tỏ vẻ buồn cười.
Chậc, ăn mặc của bọn họ vẫn giống hệt như mấy ngày trước… đi ra ngoài, không mang nhiều quần áo để thay giặt sao? Lumian chú ý đến Leah vẫn mặc chiếc váy len bó sát bằng lông cừu không có nếp gấp, áo khoác nhỏ màu trắng và đôi boot Marsil, có hai cái lục lạc nhỏ màu bạc trên mạng che mặt đảm nhận làm mũ và trên từng chiếc boot, Ryan vẫn là áo khoác ngoài bằng vải thô màu nâu và quần dài màu vàng nhạt, trên đầu đội mũ dạ tròn sẫm màu đơn sơ.
Giống vậy, Valentine vẫn mái tóc điểm hồng, trên mặt có trang điểm.
“Buổi sáng tốt lành, Lumian, có chuyện gì sao?” Ryan bình tĩnh hỏi.
“Các ngươi là bạn của ta, ta không có chuyện gì cũng sẽ đến hỏi thăm các ngươi mà.” Lumian tỏ vẻ bị uất ức.
Hắn hỏi ngược lại:
“Ta thấy mấy ngày qua các ngươi vẫn luôn tìm người tán gẫu trong thôn, là muốn hỏi chuyện gì sao?”
“Có thể đến tìm ta, các cải bắp của ta, ta là bạn của các ngươi, có vấn đề gì đều có thể đến hỏi ta!”
“Câu trả lời của ngươi, bọn ta không thể tin tưởng.” Valentine không nhịn được mở miệng.
Ryan nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, ra hiệu hắn bình tĩnh lại.
Lumian nở nụ cười:
“Vậy câu trả lời của người khác, các ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng sao?”
Leah lập tức lại hơi nghẹn lời, Ryan suy nghĩ một chút nói:
“Thật ra cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, bọn ta sẽ căn cứ vào câu trả lời của những người khác nhau cùng với tình huống mình quan sát được để tổng hợp lại làm phán đoán.”
“Đúng thế.” Lumian sờ cằm: “Vậy nghe thử câu trả lời của ta cũng không phải chuyện xấu, chí ít là một tham khảo.”
Ryan trầm mặc, theo bản năng liếc mắt nhìn xung quanh.
Thôn Cordu lúc sáng sớm, có không ít người đi ra ngoài đồng, người đi đến quán rượu lâu năm gần như không có.
“Là như vậy.” Ryan cân nhắc câu từ nói: “Chúng ta đến đây tìm một người.”
“Linh mục giáo xứ?” Lumian cười hỏi lại.
Ryan lắc đầu:
“Không phải.”
“Chúng ta đến thăm linh mục giáo xứ là vì tìm được người kia.”
“Ai vậy?” Lumian tỏ vẻ tương đối hăng hái: “Mỗi người trong thôn ta đều có quen biết, chắc có thể giúp đỡ được.”
Ryan không vì vậy mà vui vẻ:
“Trên thực tế, bọn ta không biết rõ người kia là ai, năm nay bao nhiêu tuổi, dáng dấp như thế nào.”
“Khoảng thời gian trước, bọn ta nhận được một bức thư, nó đến từ thôn Cordu, không có ký tên, hiện giờ bọn ta muốn tìm ra người viết thư.”
Kẻ mật báo? Lumian theo bản năng lóe lên một ý niệm như vậy.
Hắn tỏ vẻ nghi ngờ nói:
“Sau khi các ngươi vì bức thư kia nên đi đến trong thôn, người kia có đến tìm các ngươi không?”
“Không có.” Leah giúp Ryan trả lời một câu.
“Có thể hắn bị thiếu một chút cảm giác an toàn, còn chưa tin tưởng các ngươi?” Lumian rất tận tâm và nhiệt tình hỗ trợ suy đoán nói: “Các ngươi không thể căn cứ vào nội dung bức thư để phán đoán sao?”
Hắn càng muốn biết rõ nội dung được viết trong bức thư kia là cái gì.
Nếu như nhằm vào đám người linh mục giáo xứ, vậy hắn thật vui vẻ, còn nếu như có dính dáng đến Aurora, vậy hắn phải nhanh chóng thúc giục chị gái dọn nhà, dù sao Aurora thường xuyên thư từ qua lại với bạn qua thư, nếu như người bạn qua thư nào bị bắt, nàng thật sự có khả năng bị liên lụy, mà manh mối chính là một bức thư.
Ryan lắc đầu:
“Bức thư kia chỉ có hai câu, nội dung cũng thật đơn giản, thoạt nhìn giống như một người đang hãm sâu vào trong cảnh khốn cùng cầu xin bọn ta giúp đỡ.”
“Không nói là cảnh khốn cùng gì sao?” Lumian âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Cho dù là thư do Aurora viết cho những người bạn qua thư của nàng hay là bưu kiện do những người bạn qua thư của nàng gửi lại đều khó có khả năng chỉ có hai câu nói.
“Không có.” Ryan khẽ thở dài.
Chỉ một bức thư xin giúp đỡ không có cái gì cụ thể cả, các ngươi đã đến đây? Không sợ đây chỉ là một trò đùa dai? Người của tòa án các ngươi đều tích cực như vậy sao, không khỏi quá tốt quá lương thiện quá có cảm giác sứ mệnh? Lumian trào phúng trong lòng.
Dựa theo thói quen của hắn, những lời này hắn vốn nên nói thẳng ra khỏi miệng, nhưng nghĩ đến còn cần moi ra tin tức từ chỗ đối phương, không thể chọc giận bọn họ, cắt ngang trò chuyện được, cho nên lại ráng nhẫn nhịn.
Nhưng mà Lumian cũng biết Ryan sẽ không tự nói cho mình toàn bộ tình huống, bọn họ vì một bức thư xin giúp đỡ không viết rõ ràng cái gì đến thôn Cordu tìm người, nhất định có suy tính hoặc nguyên nhân khác.
“Ờm…” Lumian sờ cằm, ôm tâm tính thử một lần cũng sẽ không có tổn thất gì đề nghị: “Nếu không để cho ta nhìn xem bức thư kia? Có lẽ ta có thể từ trên bút tích nhìn thấy được là ai viết.”