Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhìn thấy đồng hồ trên tường sắp đến ba rưỡi, Lumian không nhịn được nghiêng người, nhìn ra cửa quán cà phê.
Nơi đó bày một ít cây xanh, nhưng không có vị khách nào tiến vào.
Ngay khi Lumian hơi thất vọng thu hồi tầm mắt, chỗ ghế dài đằng sau lưng hắn truyền đến một giọng nữ dịu dàng không nhận ra được tuổi tác:
“Ta đã đến.”
“Chào buổi chiều, ngài Lumian Lee.”
Lumian đại khái đoán được đối phương không định trao đổi mặt đối mặt, do đó không xoay người lại, hạ thấp giọng, lễ phép hỏi:
“Chào buổi chiều, ta nên gọi ngươi như thế nào? Giọng ta nhỏ như vậy, ngươi có thể nghe thấy chứ?”
“Không thành vấn đề.” Giọng nữ kia dịu dàng nói: “Ngươi có thể gọi ta là Susie.”
“Chào ngài, quý cô Susie.”
Không biết vì sao, khi Lumian đối mặt với nhà tâm lý học này, cảm xúc trở nên tương đối bình thản, không có thói quen lẩm bẩm trong lòng như thường ngày.
Một giây sau, không hiểu sao hắn có cảm giác bất an quen thuộc.
“Sao vậy?” Susie đằng sau ghế dài của hắn dịu dàng hỏi.
Lumian suy nghĩ hai giây, không che giấu cảm giác của bản thân:
“Ta hơi bất an, trải nghiệm thật kỳ quái lại thật quen thuộc.”
“Ừm, hẳn là ngày hôm qua khi ta gặp một người buôn bán tin tức, đã xuất hiện cảm giác tương tự.”
Tốc độ nói chuyện của Susie biến nhanh hơn chút, tràn đầy áy náy nói:
“Ngại quá, ta theo thói quen đọc suy nghĩ của ngươi, khả năng đây chính là ngọn nguồn bất an của ngươi.”
“Trong thân thể của ngươi phong ấn ô nhiễm thật nghiêm trọng, ở một trạng thái vô cùng cân bằng, nhiễu loạn một chút thôi sẽ khiến cho ngươi xuất hiện phản ứng nhất định, nói cách khác, ngươi tương đối mẫn cảm với ảnh hưởng vô hình bí mật, còn hơn người phi phàm cùng danh sách thậm chí danh sách càng cao.”
“Như vậy à…” Lumian vẫn chưa tức giận.
Theo ý hắn, nhà tâm lý học không đọc suy nghĩ của bản thân, vậy còn điều trị như thế nào, hoàn toàn dựa vào lời nói sao?
Hắn lập tức nhíu mày:
“Lúc đó Anthony Roseau cũng đang đọc suy nghĩ của ta? Người ta đang nói đến là kẻ buôn bán tin tức kia.”
“Ta biết.” Susie tỏ vẻ lý giải: “Anthony Roseau đến từ đâu, trước khi trở thành buôn bán tin tức đã làm việc gì?”
“Hắn có giọng bờ biển phía Tây, là quân nhân xuất ngũ.” Lumian nhớ lại nói.
Susie trầm mặc hồi lâu mới nói:
“Nếu như hắn thật sự là người bờ biển phía Tây, thật sự có thể xem như là người phi phàm con đường người xem.”
Con đường người xem… Lumian từng đọc được Thần của con đường này trong bút ký phù thủy của Aurora, nhưng Aurora chỉ biết là danh sách 9 tương ứng với nó gọi là người xem, có được năng lực quan sát, có thể giải đọc suy nghĩ chân thật ẩn chứa trong các loại vẻ mặt rất nhỏ và ngôn ngữ tứ chi.
Hóa ra danh sách nào đó ở bên trên con đường người xem là nhà tâm lý học…
Lumian vừa lóe lên ý niệm như vậy, chợt nghe thấy Susie sửa lại: “Là bác sĩ tâm lý.”
“Nghe như vậy càng khiến cho người ta yên tâm.” Lumian cười: “Anthony Roseau sẽ là danh sách mấy?”
Sau khi biết rõ con đường của đối phương, hắn cho rằng chắc lúc đó Anthony Roseau đã nhận ra mình, cũng đã nhận ra ý tưởng khẩn trương, lo âu và cố gắng uy hiếp từ trong lòng mình.
“Căn cứ theo miêu tả của ngươi, hắn chí ít là danh sách 8.” Susie đưa ra phán đoán của mình.
Lumian cười nói:
“Nếu như hắn thật sự là bác sĩ tâm lý thì thú vị, hắn lại không điều trị được di chứng bị thương trên chiến trường của bản thân.”
“Thật bình thường, nếu như bác sĩ tâm lý gặp phải bị thương về tâm lý nghiêm trọng, dựa vào bản thân rất khó đi ra, bình thường cần sự giúp đỡ của một bác sĩ tâm lý khác, mà điều trị đối với bác sĩ tâm lý còn nguy hiểm hơn bình thường nhiều, một khi xuất hiện sơ hở, thì dễ dàng lây nhiễm bệnh tật tinh thần hắn đã mắc phải.” Susie giải thích đơn giản đôi câu.
Theo thay đổi đề tài, theo tư thái nói chuyện phiếm được đối phương bày ra, trong lòng Lumian dần bình thản, không còn cảm giác bất an và khẩn trương.
Hắn chủ động nói:
“Chúng ta bắt đầu điều trị chứ?”
“Nói chuyện cũng là một phần của điều trị.” Giọng nói dịu dàng của Susie mang theo vài phần ý cười.
Thấy giai đoạn đầu tiên của điều trị là nói chuyện thuần túy, Lumian càng thêm thả lỏng.
Hắn dựa vào vách ngăn ghế dài, nghi ngờ nói:
“Ta đã biết đó là một giấc mộng, nhưng ta có rất nhiều chi tiết không thể hiểu nổi.”
“Nếu như là giấc mơ của ta, vì sao ta có thể biết được các loại năng lực của ba nhân viên điều tra chính phủ kia, vì sao ta rõ ràng đám người linh mục giáo xứ và người chăn cừu đều có năng lực đặc biệt nào như vậy?”
Giọng Susie ấm áp nói:
“Ba nhân viên điều tra chính phủ kia là bị ép kéo vào trong giấc mơ của ngươi, tương đương với tiềm thức của bản thân đến gần tiềm thức của ngươi, hiện ra trạng thái nửa mở.”
“Bọn họ sẽ chủ động tham gia cảnh trong mơ, bày ra các loại tin tức mình hiểu biết, cho dù bọn họ chỉ suy nghĩ trong đầu thôi, tiềm thức của ngươi cũng có thể cảm ứng được.”