“Vì sao phu nhân Puares lại chủ động bỏ qua, rời khỏi Cordu, không ngăn cản đám người linh mục giáo xứ chứ…”
“Không phải chủ động bỏ qua, mà là bị ép đưa đi.” Susie sửa lại câu nói: “Điều được phản ánh từ nghi thức tiễn tinh linh mùa xuân rời đi trong giấc mơ của ngươi chắc là chuyện đuổi Puares đi, tinh linh mùa xuân đại biểu cho được mùa, đại biểu cho kết thúc mùa đông khó khăn và mầm sống mãnh liệt, vô cùng gần sát với đặc điểm năng lực của đám người Puares kia bày ra.”
“Vậy càng không đúng…” Giọng nói của Lumian dần dần trở nên đau khổ, hai tay siết chặt lại, cảm thấy bản thân không nhớ lại được nữa.
Susie ôn hòa nói:
“Không muốn nhớ lại thì đừng nhớ lại, thức tỉnh toàn bộ trí nhớ không phải chuyện có thể hoàn thành trong một lần điều trị tâm lý, dần dần sẽ đến, đừng sốt ruột.”
Phù… Lumian chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thân thể không căng thẳng như vậy nữa.
Chờ hắn bình ổn gần một phút đồng hồ, susie mới nói:
“Ngươi có thể ngủ một giấc, nhìn xem có thể tìm được càng nhiều đáp án ở trong giấc mơ không.”
Lọt vào trong tai Lumian, giọng nói của bác sĩ tâm lý này đầu tiên là dịu dàng, dần dần càng ngày càng mơ hồ, giống như kéo xa khoảng cách, đến một thế giới khác.
Mi mắt của hắn theo đó càng ngày càng nặng, cuối cùng rũ xuống.
…
Lumian mở hai mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc.
Hắn đột ngột xoay người ngồi dậy, khiến ghế dựa để lệch, bàn gỗ gần cửa sổ, giá sách nhỏ ở bên cạnh cùng với tủ quần áo có tấm gương toàn thân đều đập vào đáy mắt.
Đây là phòng ngủ của hắn, đây là nhà hắn ở thôn Cordu.
Lumian kinh ngạc vài giây, nhanh chóng xuống giường, bịch bịch bịch chạy ra ngoài phòng.
Hắn dùng sức đẩy cửa phòng ngủ của Aurora ra, nhìn thấy các thứ như bản thảo, trang giấy, bút thép và bình mực nước được bày ở trên bàn giống như trong trí nhớ, nhìn thấy ghế dựa trống không đặt ở đó, không ai ngồi.
Tầm mắt của Lumian từ nơi đó chuyển lên trên giường ngủ không có một bóng người, lại chậm rãi thu về.
Hắn động tác nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, xoay người đến phòng bên cạnh.
Trong thư phòng cũng không có bóng dáng hắn quen thuộc.
Lumian chạy bịch bịch xuống lầu.
Hắn chạy như điên xuyên qua thôn Cordu, chạy đến trước cửa nhà thờ Mặt Trời Vĩnh Hằng.
Dọc theo đường đi, hắn không gặp bất cứ thôn dân nào, mỗi một căn phòng đều yên tĩnh như tờ.
Ngẩng đầu liếc nhìn mái vòm giống như cà rốt, Lumian bước vào trong nhà thờ.
Thánh đàn đã bị cải tạo, bày đầy các loại hoa như tulip, đinh hương, minh khắc ký hiệu bụi gai màu đen giống như có chất lỏng đang chảy xuôi.
Nơi này cũng không có ai.
Lumian lục tìm phòng của linh mục giáo xứ, lại lần nữa đi xuống tầng hầm ngầm kia.
Xương cốt chất chồng bốn phía, da dê bày ở đó và tình huống giống như đúc với cảnh trong mơ trước đó, nhưng tế đàn ở chính giữa không hề bị tổn hại gì.
Lumian cẩn thận dò xét một lần, ngực không xuất hiện cảm giác nóng rực.
Sau khi hắn biết rõ đây là cảnh trong mơ, như vậy lực lượng đại biểu cho quá khứ, hiện tại, tương lai hình như cũng biến mất theo không thấy gì nữa.
Lumian không thu hoạch được gì đứng ở bên cạnh tế đàn trong lòng đất, ngẫm nghĩ một phen, lại một lần nữa chạy đi, dọc theo cầu thang chạy lên trên, ra ngoài bằng cửa hông, đi đến ngôi mộ bên cạnh.
Căn cứ vào trí nhớ trong giấc mơ trước đó kia, hắn nhanh chóng tìm được ngôi mộ con cú mèo bay vào, hắn cúi người xuống, đẩy tấm đá bịt cửa vào.
Không hề do dự gì, Lumian bước từng bước một dọc theo cầu thang đi xuống dưới, xuyên qua lối đi, nhìn thấy quan tài màu đen được bày ở trong ngôi mộ u ám.
Nơi đây không có cú mèo, cũng không có Lumian nào khác, chỉ có tia sáng ở bên ngoài ngôi mộ thẩm thấu vào phác họa ra hình dáng của tất cả sự vật.
Lumian thu hồi ánh mắt, đi thẳng đến chỗ quan tài màu đen kia.
Nắp quan tài đã sớm trượt xuống bên cạnh, mặc cho tình cảnh ở bên trong lộ ra ngoài.
Nghĩ đến trong mơ bởi vì Aurora nhìn trộm thi thể phù thủy đã chết đi ở trong quan tài nên thiếu chút nữa mất khống chế, Lumian do dự một chút.
Hai ba giây sau, hắn không đổi sắc mặt đi đến gần quan tài màu đen kia, nhìn thẳng vào bên trong đó.
Trong con ngươi của hắn nhanh chóng chiếu ra một thi thể.
Mái tóc vàng rối bời của thi thể kia xõa sang hai bên cạnh, ánh mắt khép chặt, sắc mặt hơi tái nhợt, trên thân mặc váy dài màu lam gọn nhẹ.
Người này là Aurora!
Người nằm trong quan tài của phù thủy đã chết đi là Aurora!
Đồng tử của Lumian lập tức phóng đại, khuôn mặt vặn vẹo đến dữ tợn.
Hình ảnh hắn nhìn thấy trước mắt bể nát từng tấc.
Lumian đột nhiên mở to mắt ra, vẻ mặt phức tạp kinh ngạc nhìn phía trước.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Giọng nói của Susie vang lên ở bên tai hắn.
Lumian đáp lại giống như nói mê: