Xe ngựa chậm rãi chuyển động, một mẩu tin tức đập vào trong mắt Lumian:
“Báo tang.”
“Trải qua ban biên tập xác nhận, người bạn vĩnh viễn của chúng ta, tác giả bán chạy nhất nổi danh, Aurora Lee, đã bất hạnh qua đời trong một trận ngoài ý muốn vào tháng tư…”
Ánh mắt của Lumian khựng lại, hai tay của hắn dần dần run rẩy.
Đột nhiên, hắn chôn đầu xuống, nâng tờ báo kia lên, dùng nó che trước mặt mình.
Dưới ánh mặt trời sau trưa, ngoài mặt tờ báo xuất hiện một dấu vết ẩm ướt.
Dấu vết ẩm ướt càng ngày càng nhiều, nối liền một mảnh.
Phòng 207 khách sạn Golden Rooster ở phố Loạn.
Lumian ném tờ báo nhăn nheo trong tay lên trên bàn, bản thân ngồi ở bên giường.
Ngồi vài giây, hắn dứt khoát nằm xuống, có cảm giác mỏi mệt trào ra từ chỗ sâu trong thân thể, lại khó chống đỡ.
Thiết lập lại mỗi ngày chỉ có thân thể và trạng thái tinh thần, chứ không bao gồm tâm linh.
Hắn lười cả cởi quần áo, chỉ đạp rơi giày da, rồi nhắm mắt lại.
Một giấc này, Lumian ngủ rất sâu rất ngon, không mơ mộng gì cả.
Hắn bị mùi lưu huỳnh đánh thức, lúc này ngoài cửa sổ vẫn còn ánh nắng chiều đang chiếu rọi.
Nghiêng đầu liếc nhìn cửa sổ kính bị ánh sáng màu vàng đỏ lộng lẫy nhuộm lên, Lumian tự giễu nói nhỏ một câu:
“Chẳng lẽ đã ngủ một ngày một đêm sao?”
Thật hiển nhiên, chuyện này không có khả năng, bởi vì sáu giờ sáng mỗi ngày, hắn sẽ tự động tỉnh lại.
Sau khi nhìn thấy cáo phó, Lumian khó có thể điều khiển tự động phát tiết ra đau thương tận đáy lòng, hắn cảm thấy cảm xúc của bản thân ổn định không ít, chính là tinh thần còn hơi sa sút.
Đương nhiên, bản thân hắn cũng biết, bi thương sẽ không biến mất, đau khổ càng sẽ không, chẳng bao lâu nữa chúng nó sẽ lại ngóc đầu trở lại, hắn chỉ có thể dốc hết sức điều chỉnh tốt tâm tính để đối mặt, không để cho mình lại rơi vào trạng thái cận kề sụp đổ giống như trước nữa.
Về phần một chút cảm xúc cực đoan, điên cuồng và khuynh hướng tự vẫn, hắn cảm thấy không thể tránh né, chỉ cần không nghiêm trọng là được.
“Sau này còn phải làm điều trị tâm lý định kỳ, bằng không trước khi hoàn thành báo thù, tìm được biện pháp phục sinh Aurora, ta đã hoàn toàn phát điên.” Lumian thở dài, vươn mình xuống giường.
Hắn lại một lần nữa cầm lấy tờ “Tuần báo tiểu thuyết” nhăn nheo kia, nhìn cáo phó ở trang đầu, định để cho đau đớn quen thuộc trong lòng hoàn toàn thức tỉnh bản thân.
Đúng lúc này, Lumian phát hiện ra một vấn đề.
Tờ báo này là của tuần trước.
Thằng bé bán báo bán cho hắn là tờ báo quá hạn!
“Không thể nào, báo chí do thằng bé bán báo bán không hết không thể tự mình giữ lại…” Lumian nhíu mày, cảm thấy chuyện này lộ ra kỳ quái và trùng hợp không nói nên lời.
Hắn cẩn thận hồi tưởng lại, nhớ đến một câu quý cô Susie bác sĩ tâm lý đã nói:
“Rất nhiều khi, hoàn toàn trấn áp đau khổ và tuyệt vọng ở dưới đáy lòng không phải là một chuyện tốt, nhân loại cần phát tiết và giải tỏa…”
Đột nhiên, Lumian hiểu ra:
Đây là một phần của điều trị tâm lý!
“Đầu tiên quý cô Susie chỉ ra trạng thái tinh thần của ta không đúng, có khuynh hướng tự vẫn mãnh liệt, tiếp đó dùng hy vọng phục sinh Aurora để làm khuyên bảo bước đầu, cuối cùng khi ta sa vào đau khổ do vấn đề mang đến, sắp xếp thằng bé bán báo đưa cáo phó được đăng trên báo tuần trước đến, dùng sự thật máu chảy đầm đìa để phá nát phòng bị của ta, khiến ta phát tiết ra tuyệt vọng đè nén ở sâu tận đáy lòng…”
Lumian không tiếng động tự nói.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn thấy khá may mắn, may mà người mình gặp được là bác sĩ tâm lý vô cùng chuyên nghiệp vô cùng có năng lực, bằng không hắn rất khó giãy giụa bò ra khỏi vũng bùn tinh thần.
Ánh mắt Lumian trong tùy tiện di chuyển, nhìn thấy mấy con rệp chui vào trong phòng mình.
Khứu giác của hắn nói cho hắn biết, phòng bên cạnh đốt lưu huỳnh, định xua đuổi con rệp, nhưng phần lớn côn trùng sợ phòng của mình, chuyển dời đến những nơi khác.
Nghĩ đến ngày đầu tiên tới đây ở, mình và hàng xóm cách vách tổn thương lẫn nhau, đều ý đồ dùng lưu huỳnh đuổi con rệp sang phòng đối phương, Lumian lại không nhịn được phì cười.
Hắn đeo giày da vào, ra khỏi phòng, đi đến bên ngoài phòng 206.
…
Tầng hai của khách sạn Golden Rooster, dựa vào ngõ nhỏ bên trái phố Loạn là một phòng vệ sinh tiếp theo là phòng 201 đến 204, đối diện 204 là một phòng vệ sinh khác, sau đó theo hướng ngược lại là từ 205 đến 208, hai bên hành lang đều có một ban công khá lớn, do đó trừ bỏ tầng 2, tầng 3, 4, 5 đều là mười căn phòng thêm hai phòng vệ sinh.
Cốc cốc cốc, Lumian cong ngón tay, gõ cửa phòng 206.
“Ai vậy?” Bên trong phòng truyền ra giọng nói hơi hoang mang.
“Phòng 207 bên cạnh.” Lumian cười đáp lại: “Muốn quen biết hàng xóm.”
Qua vài giây, cửa phòng cạch một tiếng mở ra, xuất hiện ở trước mặt Lumian là một chàng trai trẻ tuổi gầy yếu.