Trên con đường này, thường cách một khoảng rất xa mới có một ngọn đèn đường khí đốt, dưới bóng đêm nhuộm ánh trăng ửng đỏ, không ít người uống say di chuyển trên đường, khi thì kêu to, khi thì ca hát, khi lại bùng nổ một trận xung đột.
Ethans trốn tránh những tên tửu quỷ này, sợ hãi rụt rè theo bóng mờ bên đường đi ra khỏi phố loạn.
Trên đường đi, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh lần trước nàng định chạy trốn, lại bị người của băng đảng Stinger ở bên đường bắt lại.
Trận đánh kia khiến cho nàng đến bây giờ hồi tưởng lại cũng không nhịn được run rẩy toàn thân.
Ethans càng chạy càng chậm, giống như có người của băng đảng Stinger đang mai phục phía trước.
Cuối cùng, nàng đã đi đến đầu phố loạn, nhìn thấy đại lộ rộng lớn bên ngoài.
Ethans kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước đó muốn cũng không nhìn thấy được, có một cảm giác không đủ chân thực giống như mình đang nằm mơ.
Nàng vô ý thức lại bước chân ra, càng chạy càng nhanh, ở trong bóng đêm, dưới ánh trăng màu đỏ ửng.
Không bao lâu, nàng đã đi đến bên cạnh trạm xe ngựa công cộng gần nhất.
Nàng còn nhớ rõ, ngày đầu tiên mình đến Trier, chính là xuống trạm xe ngựa công cộng này.
Hiện giờ, cuối cùng nàng đã quay về nơi này.
Đêm khuya không có xe ngựa công cộng nào hoạt động, nhưng Ethans tuyệt đối không quan tâm, nàng nhìn đại lộ trước mặt, nhìn hòm thư trong bóng tối, nhìn bảng hiệu có viết tuyến đường xe ngựa, hốc mắt dần đỏ lên.
Đột nhiên, Ethans xoay người lại, chạy đi.
Nàng muốn quay trở lại khách sạn Golden Rooster thu dọn hành lý, chờ đến hừng đông chân chính rời đi!
Ethans càng chạy càng nhanh, chỉ cảm thấy cơn gió kia đập vào trên mặt, lạnh lẽo, ẩm ướt.
Tầm mắt của nàng dần trở nên mơ hồ, trong mắt giống như nhìn thấy bản thân của trước kia.
Ethans mang theo giấc mộng và nhiệt tình đi vào Trier kia đang đứng ở dưới đèn đường, nhẹ nhàng vẫy tay nói:
Mau đuổi theo.
Phía trước phòng 207 của khách sạn Golden Rooster.
Ethans lau khóe mắt, gõ cửa phòng.
Lumian mở cửa gỗ ra, liếc nhìn nàng:
“Có chuyện gì không?”
Giọng Ethans hơi khàn hỏi:
“Vì sao ngươi lại giúp ta?”
Lumian cười:
“Tại sao ta phải giúp ngươi, ngươi có gì đáng để ta giúp đỡ?”
“Vừa không xinh đẹp, lại không có tiền.”
Lời nói cảm kích tràn đầy trong lòng Ethans lập tức bị chặn lại.
Nàng không biết mình rời khỏi tầng 2 như thế nào, khi thu dọn hành lý còn giống như đang nằm mơ.
Nhìn theo bóng lưng nàng biến mất ở cầu thang, Lumian cười nhẹ một tiếng:
“Ta không phải đang giúp ngươi, ta chỉ không quen nhìn vận mệnh đùa cợt.”
Chúng ta đều là người bị vận mệnh đùa cợt, nhưng ta vẫn không biết tự lượng sức mình muốn khiêu khích, muốn chống lại, cho đến khi cái chết tới kết thúc tất cả!
Khoảnh khắc này, Lumian cảm thấy ma dược kẻ khiêu khích của mình lại tiêu hóa một chút.
Mặc dù cách hoàn toàn tiêu hóa, hắn còn có một con đường rất dài để đi, còn cần thời gian để rèn luyện, nhưng như vậy có nghĩa rằng hắn đã thích ứng với ma dược kẻ khiêu khích, trạng thái ổn định lại, có thể cân nhắc rút sức mạnh phong ấn trong cơ thể ra, thu được ban ơn của tu sĩ hành khất.
Nhìn từ cái tên kia, hẳn là có thể đền bù thiếu hụt cho hắn không có thủ đoạn thần bí học gì.
Lumian không vội vã cử hành nghi thức, một là bận rộn cả ngày, trạng thái bản thân không tốt, cần nghỉ ngơi hoặc đợi đến sáu giờ sáng trạng thái thiết lập lại, hai là nghi thức kia có liên quan đến hai tồn tại bí ẩn cùng có thể khiến cho một thôn xóm ô nhiễm rơi vào tuần hoàn, nếu như trong quá trình xảy ra vấn đề gì, đừng nói khách sạn Golden Rooster, toàn bộ phố loạn đều chưa chắc giữ được, không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Cho nên, Lumian dự định đến hừng đông tiến vào dưới lòng đất, tìm một mỏ đá bỏ không ở chỗ sâu làm nơi nghi thức.
Còn về phần vật liệu, những thứ hắn từng sử dụng ở thôn Cordu đều mang đến.
Ban đêm ở phố loạn luôn không yên tĩnh, nhưng Lumian lại ngủ rất ngon, gần như không nằm mơ, một giấc đến sáng sớm, nghe thấy tiếng chuông nhà thờ vang lên boong boong.
Hắn chậm rãi rời giường, đi rửa mặt, đến một quán cà phê ở phố áo khoác trắng gọi bánh quả mận, bánh Muffin mặn cùng với cà phê ô liu bỏ thêm rất nhiều sữa làm bữa sáng của mình.
Món ăn ngon luôn khiến lòng người sung sướng, khách sạn Golden Rooster lại không còn bị băng đảng Stinger khống chế, trạng thái của Lumian dần điều chỉnh đến tốt nhất.
Vì thế, hắn trở về phòng 207, định mang theo vật liệu tương ứng và đèn cacbua canxi đi xuống Trier dưới lòng đất.
Lumian mới vừa hoàn thành chuẩn bị, còn chưa kịp đi ra ngoài, đã nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng chậm chạp.
Hắn cảm thấy nghi ngờ mở cửa, phát hiện người đang đứng ở bên ngoài là Anthony Roseau mặc quần áo màu xanh quân đội phối hợp với giày da không dây cột.
Kẻ buôn bán tin tức hơn bốn mươi tuổi này vuốt mái tóc màu vàng ngắn ngủi của mình, nói với Lumian: